[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 555: Đi Không Nhìn Đường (1)


Chương 555: Đi Không Nhìn Đường (1)
Chương 555: Đi Không Nhìn Đường (1)
Chương 555: Đi Không Nhìn Đường (1)
Người hầu bàn đứng ngoài đón tiếp khách thấy hai người liền nhiệt tình đi đến.
"Hai vị khách quan muốn ăn cơm? Muốn ngồi trong sảnh lớn hay trong phòng ạ?"
Bạch Sương đáp: "Cho phu nhân nhà ta một gian phòng."
"Dạ được, phu nhân mời người theo ta."
Tô Oanh đi theo người hầu bàn vào tửu lâu, bên trong tửu lâu có một đại sảnh, vừa bước vào có thể ngửi được một mùi thơm nồng của thức ăn.
Nàng đi theo lên lầu hai, thiếu chút đã đụng trúng người ta.
Nàng nhanh chóng lùi một bước, ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Đi không nhìn đường sao? Nếu đụng trúng tiểu thư nhà ta, ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?" Nha hoàn thiếu chút nữa đụng trúng Tô Oanh luôn miệng chỉ trích.
Rõ ràng là họ đột nhiên bước ra từ gian phòng, không nhìn đường cũng là họ.
Tô Oanh nhíu nhẹ mày, còn chưa kịp mở miệng Bạch Sương đã chặn trước mặt Tô Oanh: "Chúng ta đang đi thẳng, các người đột nhiên từ gian phòng đi ra thiếu chút nữa đã đụng trúng người khác còn cảm thấy mình đúng?"
Tô Oanh nhướn mày nhìn bộ dạng đầy khí thế của Bạch Sương.
Nha hoàn đó sau khi nhìn rõ gương mặt của Tô Oanh ngẩng người chốc lát, lại lộ ra nụ cười mỉa mai.
"Ta còn tưởng ai, thì ra là Tề Vương phi có mắt nhìn không tốt, vậy thì không kì lạ nữa, ai trong Kinh thành không biết Tề Vương phi có mắt nhìn không tốt, lúc nào cũng vô tình nhào vào Đại hoàng tử."
"Xuân Phân, nói bậy cái gì, ở bên ngoài tranh cãi với người khác, còn ra thể thống gì nữa?" Một dáng người yểu điệu bước ra từ gian phòng.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng toát ra vẻ kiêu ngạo, một đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Tô Oanh, nàng ta ngẩng người chốc lát, sau đó cười nhẹ, Tô Oanh nhận ra nụ cười này toát ra sự khinh thường.
Tô Oanh cũng nhận ra đối phương, nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng, Tô Ngọc Nhan, em gái kế của nàng.
"Là đại tỷ tỷ, đúng là đã lâu không gặp đại tỷ tỷ." Tô Ngọc Nhan sực tỉnh sau khi ngẩn người.
"Muội muội nghe nói đại tỷ hồi kinh, đang muốn đi gặp đại tỷ, không ngờ hôm nay đã gặp được rồi, đại tỷ đến ăn cơm đúng không, vừa hay trong gian phòng vẫn còn món ăn, không bằng tỷ muội chúng ta vào trong nói chuyện cũ?"
Tô Oanh thấy mỗi cử chỉ của Tô Ngọc Nhan đều toát ra vẻ cao quý liền gật nhẹ đầu, từ nhỏ Tiểu Giang Nguyên Thị đối với người con gái này đã rất nghiêm khắc, lúc đó "nàng ta" vẫn thấy thương nàng ta, Tô Ngọc Nhan luôn bị Tiểu Giang Nguyên Thị bắt ép học, đối với "nàng ta" lại vô cùng nuông chiều.
Có thể không học không luyện chữ, có thể không học lễ nghi, có thể kiêu căng ngang ngược, lúc đó: "nàng ta" còn cho rằng đó là sự nuông chiều Tiểu Giang Nguyên Thị đối với "nàng ta", suy nghĩ kỹ mới thấy, bà ta đây là mật ngọt chết ruồi.
Đem con gái của vợ trước nuôi thành một kẻ vô dụng không có đầu óc, con gái mình lại là tài nữ số một số hai của Kinh thành, so sánh hai bên, ai thiệt ai hơn, có thể thấy rõ.
Mà quan trọng là, nguyên chủ lại cảm thấy Tô Ngọc Nhan chịu ủy khuất, là "nàng ta" giành đi sự yêu thương của Tiểu Giang Nguyên Thị, cho nên bình thường luôn nhường nhịn nàng ta.
Tô Ngọc Nhan cũng không tiếc công sức mà lấy đi từng chút một những gì Giang Nguyên Thị để lại cho "nàng ta".
Ví dụ như chiếc vòng nạm đẩy bảo thạch nàng ta đang đeo trên tay, trong ký ức lúc nhỏ, chiếc vòng này từng xuất hiện trong hộp của hồi môn của Giang Nguyên Thị.
"Được."
Tô Ngọc Nhan đoán Tô Oanh sẽ không từ chối, bởi vì từ nhỏ dù đưa ra yêu cầu gì với "nàng ta": "nàng ta" cũng không từ chối.
Bạch Sương thấy Tô Oanh vào gian phòng cùng Tô Ngọc Nhan liền có chút lo lắng, trước kia Vương phi đối với lời nói của Tô Ngọc Nhan đều là bảo sao nghe vậy, sự say mê của Vương phi đối với Đại hoàng tử không thể thiếu công lao của Tô Ngọc Nhan.
Chiếc bàn trong gian phòng vẫn còn bày đồ ăn, đến chén dĩa đã sử dụng cũng không kịp dọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận