[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 556: Đi Không Nhìn Đường (2)


Chương 556: Đi Không Nhìn Đường (2)
Chương 556: Đi Không Nhìn Đường (2)
Chương 556: Đi Không Nhìn Đường (2)
Bàn thức ăn này, là Tô Ngọc Nhan ăn còn thừa.
Sau khi Tô Ngọc Nhan ngồi xuống, liền dùng đũa gắp một miếng gà cho Tô Oanh.
"Đại tỷ mau thử, ta nhớ ngươi thích ăn gà của tửu lâu này nhất."
Tô Oanh là người biết quý trọng thức ăn, đồ ăn trên bàn đều dùng đũa chung, nàng cũng không thấy dơ.
Nhưng, Tô Ngọc Nhan lại mượn việc này để hạ thấp giá trị của nàng, Tô Oanh không còn gì để nói nữa.
"Vừa nãy nha hoàn của ngươi thiếu chút đụng trúng ta."
Tô Ngọc Nhan cười mỉm: "Xuân Phân, còn không mau xin lỗi tỷ tỷ?"
Xuân Phân không đồng ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Vừa này nô tỳ không nhận ra Đại tiểu thư, rất mong Đại tiểu thư tha thứ."
"Ngươi vừa nãy nói, mắt ta không tốt?" Tô Oanh chậm rãi nói.
Xuân Phân thấy Tô Oanh có vẻ không tha thứ, càng tức giận hơn: "Vừa nãy rõ ràng là Đại tiểu thư không nhìn đường ... A!"
"Bốp!"
Xuân Phân còn chưa nói xong, một cái tát liền rơi vào mặt nàng ta.
Tô Ngọc Nhan liền ngây người.
Thấy Tô Oanh bình tĩnh vung tay, liền cảm thấy tức giận.
"Xuân Phân cũng chỉ là không để ý, sao đại tỷ phải ra tay đánh người."
Tầm mắt Tô Oanh hướng tới vòng tay trên tay nàng ta, chiếc vòng tay này, nàng có thể đổi rất nhiều hạt giống.
"Xém chút đụng trúng Tề Vương phi, nếu ta có đánh chết nàng ta, nàng ta cũng là đáng chết."
"Tiểu nhị."
Tiểu nhị đứng bên ngoài run rẩy bước vào.
"Vương phi, người, người có gì dặn dò?"
"Đem bàn ăn này dọn đi, lại cho ta một bàn ăn giống như vậy, nhớ tính cho Nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng." Nói xong, nàng cười với Tô Ngọc Nhan: "Ngươi không có ý kiến đúng không?"
Tô Ngọc Nhan nắm chặt chiếc khăn thêu trong tay, nàng ta luôn cảm thấy Tô Oanh có chút kỳ lạ, dáng vẻ vẫn giống trước kia, nhưng tính cách lại thay đổi, trước kia cho nàng ta một trăm lá gan, nàng ta cũng không dám đụng tới người của nàng ta.
"Xem ra lần lưu đày này, đã khiến đại tỷ trở nên thô lỗ hơn, phủ Thừa Tướng rất chú trọng quy tắc, đại tỷ như vậy nếu để phụ thân biết, phụ thân chắc chắn sẽ tức giận!"
Tô Thừa tướng, là đòn sát thủ mà Tô Ngọc Nhan dùng để đối phó với Tô Oanh.
Bởi vì từ nhỏ nàng ta bị phủng sát (*) không có học vấn lại không có quy tắc, nên không được Tô Thừa tướng yêu thích.
(*) Phủng sát: Bề ngoài tán dương kích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dễ mất thiện cảm trong mắt người khác.
Nhưng có đứa trẻ nào không muốn được phụ mẫu công nhận, không chịu nổi sự lạnh nhạt của Tô Thừa tướng nên nguyên chủ sẽ không ngừng thể hiện bản thân, chỉ hi vọng có được một ánh mắt công nhận của Tô Thừa tướng.
Cho nên, Tô Ngọc Nhan cố tình nói như vậy, chỉ để làm cho Tô Oanh sợ hãi.
Chỉ đáng tiếc, lần này nàng ta đã tính toán sai.
"Ta không biết ông ta có tức giận không, nhưng nếu hôm nay ngươi không tháo cái vòng tay xuống cho ta, ta chắc chắn sẽ tức giận."
Tô Ngọc Nhan thấy Tô Oanh thờ ơ, không chút sợ hãi, đôi lông mày thanh tú liền nhăn lại.
Nàng ta nhìn chiếc vòng trên tay, vô thức rụt tay lại, tuy phủ Thừa tướng giàu có nhưng lại không có nhiều chiếc vòng quý giá như chiếc này.
"Chiếc vòng tay này là nương cho ta."
"Nương ngươi lấy đồ của mẫu thân ta, đã có sự đồng ý của ta chưa?"
Tô Ngọc Nhan nghẹn giọng, gương mặt trắng trẻo liền tức đến ửng đỏ, đôi mắt cũng đỏ cả lên.
"Lời này của đại tỷ là có ý gì."
Tô Oanh không kiên nhẫn gõ trên mặt bàn, đúng là đói bụng sẽ làm tăng tính khí nóng nảy của nàng: "Ý trên mặt chữ."
"Nương từ nhỏ đã thương ngươi, còn xem trọng ngươi hơn ta..."
"Phủng sát mà, có gì tốt đẹp để nói đâu."
Tính nhẫn nại của Tô Oanh đã đến giới hạn, thấy Tô Ngọc Nhan không nhúc nhích, trực tiếp bước lên cầm tay nàng ta tháo vòng tay xuống.
Tô Ngọc Nhan đơ cả người.
Trước kia Tô Oanh ngang ngược, nhưng không bao giờ dám làm vậy với nàng ta, nàng rõ ràng là tên cướp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận