[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 558: Đúng Là Khá Vui (2)


Chương 558: Đúng Là Khá Vui (2)
Chương 558: Đúng Là Khá Vui (2)
Chương 558: Đúng Là Khá Vui (2)
Bà ta an ủi Tô Ngọc Nhan, lúc Tề Vương lấy công chuộc tội quay về Kinh thành bà ta đúng là kinh ngạc, nhưng làm bà ta kinh ngạc hơn chính là, Tiêu Tẫn lại dẫn Tô Oanh về chung.
Trước kia Tiêu Tẫn đối với Tô Oanh như thế nào, bà ta hiểu rõ hơn ai hết, tại sao Tiêu Tẫn lại để nàng trở về.
Nhưng nàng đúng là đã trở về.
Có điều Tiểu Giang Nguyên Thị không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Tiêu Tẫn tự làm nhục mình.
"Nhan nhi, ngươi nói cái gì?"
"Nương, nàng còn nói, người động vào của hồi môn của mẫu thân nàng, có hỏi qua nàng không?"
Tiểu Giang Nguyên Thị giật mình, trước giờ Tô Oanh không hề nhắc đến nửa câu về chuyện của hồi môn của kẻ đoản mệnh kia với họ.
Tiểu Giang Nguyên Thị cảm thấy Tô Oanh không thể nghĩ nhiều như vậy, những lời này chắc có ai xúi giục rồi.
"Được rồi, đừng buồn nữa, chiếc vòng kia nương sẽ lấy về cho con." Đối mặt với bảo thạch quý giá, bà ta không muốn Tô Oanh được lời.
Tô Ngọc Nhan gật đầu, yên tĩnh dựa vào trong lòng Tiểu Giang Nguyên Thị: "Nương phải dạy dỗ tốt nàng, để nàng biết thế nào là quy củ."
"Được."
Ngày diễn ra tiệc chúc mừng, vừa sáng Tô Oanh đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Nàng mở mắt, hai đứa nhỏ vẫn nằm bên cạnh nàng ngủ ngon.
Nàng nhớ Bạch Sương đã nói với nàng, bữa tiệc trong cung sẽ được tổ chức vào bữa trưa, nên từ sớm phải dậy để chuẩn bị.
Nàng vén chăn đứng dậy, ngồi xếp bằng trên giường vận công chốc lát, mới mở mắt ra.
Bên ngoài vang lên giọng của Bạch Sương: "Vương phi, người đã dậy rồi?"
"Đã dậy rồi."
Bạch Sương nghe câu trả lời liền đẩy cửa phòng bước vào, Triệu ma ma ở phía sau nàng ấy còn cầm theo bộ cung phục hôm nay phải mặc.
Tô Oanh lại gần bộ cung phục gần mười lớp, cảm thấy hơi nhức đầu: "Ta mặc ít đi vài cái, chắc không ai nhận ra đâu nhỉ?"
Triệu ma ma cười nói: "Như vậy không được, Vương phi mặc ít một cái cũng sẽ bị nhận ra."
Tô Oanh cố tình phình bụng ra, lúc Triệu ma ma buộc eo cũng rất bất đắc dĩ.
"Phu nhân, tiểu thư nhà người khác lúc buộc eo cố gắng hít vào, Vương phi lại khác, cái bụng này cũng sắp nổ rồi."
Tô Oanh lại nói: "Dựa vào kích cỡ này, chẳng lẽ đến nước bọt cũng không được nuốt xuống."
Triệu ma ma biết tính của Tô Oanh, sợ siết quá chặt làm nàng khó chịu, nàng liền phẩy tay từ chối thì không biết phải làm sao, chỉ có thể nới lỏng cái buộc eo.
"Tiêu Tẫn đâu rồi?"
"Vương gia vừa sáng đã ra ngoài luyện công rồi, nhưng lúc này chắc đã chuẩn bị xong rồi."
Triệu ma ma vừa nói xong, Tô Oanh đã thấy Tiêu Tẫn bước vào.
Hắn mặc bộ mãng bào màu đen, càng làm cho đường nét của hắn thêm lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm, vẫn may có bạch ngọc trên eo làm điểm nhấn, mới làm tan đi một phần sự lạnh lùng giữa hai chân mày hắn.
Đường nét trên gương mặt hắn rất sắc sảo, góc quai hàm nếu thêm một phân thì rộng, mà ít một phân thì hẹp, dù đã nhìn qua khuôn mặt này nhiều lần, nhưng khi nhìn lại Tô Oanh vẫn cảm thán một câu, chàng trai này đẹp trai đấy.
Tiêu Tẫn đi vào phòng, lúc nhìn thấy Tô Oanh cũng ngẩn người.
Nàng mặc một bộ váy dài có tay áo rộng màu xanh nhạt, mảnh dải buộc eo sáng màu buộc chặt vòng eo mỏng manh của nàng, cho dù Tô Oanh đã cố gắng phình to bụng nàng, nhưng theo Tiêu Tẫn, vòng eo này vẫn nhỏ như bình thường.
Làn da nàng ấy trắng trẻo, trên tóc mai lại có một viên bảo thạch đỏ làm điểm nhấn, càng tôn lên những bông hoa đỏ nở rộ trên váy, nhìn nàng vừa lạnh lùng vừa rực rỡ, sự mâu thuẫn này, lại xinh đẹp đến không ngờ.
Tiêu Tẫn nhìn ngắm đến ngây ngẩn người.
Tầm mắt của hai người va chạm trong không khí, sinh ra một cảm giác khác thường.
"A nương, phụ thân, chúng con đã chuẩn bị xong."
Sự xuất hiện của hai đứa nhỏ, làm gián đoạn sự trầm mặc ngắn ngủi.
Tiêu Tẫn bừng tỉnh dắt tay hai đứa con: "Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận