[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 560: Rơi Xuống Nước (1)


Chương 560: Rơi Xuống Nước (1)
Chương 560: Rơi Xuống Nước (1)
Chương 560: Rơi Xuống Nước (1)
Tô Ngọc Nhan nhân lúc uống trà, lại nhìn về phía Tiêu Tẫn.
Trước giờ nàng ta không biết, khí thế của một người đàn ông có thể mạnh mẽ như vậy, tại sao lúc trước nàng ta không cảm thấy Tề Vương gia đẹp trai vậy?
Lại nhìn Tô Oanh, vẫn thô bỉ như ngày xưa, chỉ cần nghĩ đến nàng cướp mất chiếc vòng tay của mình là nàng ta tức không chịu nổi.
Nhưng rất nhanh thôi, có trò hay để nàng ta xem rồi.
"Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo..."
Mọi người lần lượt đứng dậy hành lễ.
Tô Oanh chỉ thấy một đôi giày đen đi ngang qua mặt mình, không lâu sau, liền nghe âm thanh vui vẻ của Khang Trạch Đế.
"Mọi người đều đứng dậy đi."
Mọi người trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Tầm mắt của Khang Trạch Đế rất nhanh liền hướng về phía của gia đình Tiêu Tẫn, mới vui vẻ nói: "Hôm nay là tiệc chúc mừng, chúc mừng Sở quốc lần nữa đánh bại Nam Quốc, để Nam Quốc tự động đầu hàng, đây đều là công lao của các võ tướng Sở quốc."
Nói xong, Khang Trạch Đế dừng lại một chút, nói: "Liên Thân."
Liên Thân liền đứng dậy đi đến trước mặt Khang Trạch Đế: "Có vi thần."
"Ngươi là chủ soái của lần xuất chinh này, dẫn dắt binh mã Sở quốc ta liên tiếp lập chiến công, trẫm rất hài lòng, còn có Dũng Võ tướng quân, các ngươi đều là đại công thần."
Khang Trạch Đế vui vẻ trực tiếp ban thưởng cho hai người, sau khi hai người lui xuống, tầm mắt Khang Trạch Đế liền rơi trên người Tiêu Tẫn: "Tiêu Tẫn."
Tiêu Tẫn đứng dậy đứng ở trước mặt Khang Trạch Đế.
Tất cả mọi người đều tò mò Khang Trạch Đế sẽ xử lý Tiêu Tẫn thế nào, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn hai người.
Khang Trạch Đế nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng: "Tiêu Tẫn, lần này trở về cũng đã lập công lao cho Sở Quốc, coi như là lấy công chuộc tội, trẫm liền khôi phục thân phận của ngươi, cho ngươi tiếp tục ở lại Tề Vương phủ, ngươi có ý kiến gì không?"
"Thần, đa tạ Hoàng thượng."
Khang Trạch Đế gật đầu: "Trẫm nghe nói, lúc chiến đấu Dũng Võ tướng quân đưa Hổ Phù giao cho ngươi, hôm nay chiến sự đã kết thúc, còn mấy ngày nữa Dũng Võ tướng quân phải trở lại biên cương phòng thủ, ngươi đưa lại Hổ Phù cho y đi."
Ngay đầu tiên đã hỏi lấy Hổ Phù, xem ra kiêng kỵ Tiêu Tẫn không ít.
Khi mọi người ở đây đều tò mò Tiêu Tẫn sẽ làm thế nào, liền thấy hắn lấy miếng Hổ Phù từ trên người ra.
Khang Trạch Đế nhìn hắn dứt khoát giao Hổ Phù ra như vậy, sắc mặt dịu đi không ít.
Thái giám tiến lên nhận lấy Hổ Phù, lúc đang chuẩn bị đưa đến tay Khang Trạch Đế tay, đột nhiên có một con đại bàng màu đen lao xuống, giơ móng vuốt cắp lấy miếng Hổ Phù trong tay công công đi.
Mọi người còn chưa kịp khôi phục tinh thần, con đại bàng đã cắp Hổ Phù bay lên trên trời rồi!
Khang Trạch Đế gấp đến mức đứng từ long ỷ dậy.
"Mau, mau bắn tên, bắn con đại bàng kia xuống cho trẫm!"
Cấm quân lập tức chuẩn bị cung tên, đồng loạt nhắm tới con đại bàng.
Đại bàng bị cung tên làm bị thương, móng vuốt thả lỏng ra, Hổ Phù liền rơi vào trong hồ nước.
"Phù phù" một tiếng, đã gợn lên làn sóng trong lòng các đại thần ở đây!
"Mau nhảy xuống, lập tức nhảy xuống vớt lên cho trẫm!"
Buổi tiệc lập tức bị phá hỏng.
Nội thị, cung nữ cùng với cấm quân đều nhảy vào trong nước nhặt Hổ Phù lên.
Các đại thần cũng có người vội vàng đứng ra bên cạnh thiên trì nhìn thử, đến ngay cả Khang Trạch Đế cũng ngồi không yên.
Cả hiện trường, chỉ có cả nhà bốn người nhà Tô Oanh là bình tĩnh nhất.
"Ngươi nói ngươi xem, sớm không đưa muộn không đưa, sao vừa đưa đã bị con đại bàng kia cắp mất rồi?" Tô Oanh liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn, lúc đưa tay lấy bánh ngọt, phát hiện bánh ngọt trên bàn đều bị ăn hết rồi.
Tiêu Tẫn vô tội ngồi xuống bên cạnh nàng: "Hoàng thượng hỏi, ta cũng không thể không đưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận