[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 561: Rơi Xuống Nước (2)


Chương 561: Rơi Xuống Nước (2)
Chương 561: Rơi Xuống Nước (2)
Chương 561: Rơi Xuống Nước (2)
Tô Anh nhìn mấy đại thần đều vọt đến cạnh thiên trì có chút không kiên nhẫn nói: "Lúc nào thì mang thức ăn lên?"
Tiêu Tẫn liếc nhìn đĩa bánh ngọt trống không, lập tức đưa tay lấy bánh ngọt chưa dùng tới ở bàn bên cạnh qua, buổi tiệc này sẽ không ai giống như Tô Oanh, mắt chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.
"Nước trong hồ là nước dùng hả?"
Tiêu Tẫn gật đầu.
Tô Oanh khẽ cười một tiếng: "Vậy coi như thú vị."
Sau khi Tô Oanh ăn bánh ngọt xong thì đứng dậy: "Ăn nhiều rồi, ta đi vệ sinh một chuyến."
Tiêu Tẫn nói: "Đừng làm loạn đấy."
"Ừm."
Tô Oanh vừa đi ra ngoài, cung nữ liền tiến lên dẫn đường cho nàng.
Lúc Tô Oanh đi từ nhà vệ sinh ra, không thấy cung nữ dẫn đường đâu, chỉ có Tiêu Tuyệt đang chờ ở bên ngoài.
Vẻ mặt Tiêu Tuyệt khó đoán nhìn nàng, nhìn người phụ nữ hắn ta đã từng ghét bỏ.
Tiêu Tuyệt còn chưa mở miệng, Tô Oanh đã nói trước: "Mạng chó vẫn còn lớn."
Tiêu Tuyệt nghẹn một cái, nghĩ đến lúc Tô Oanh cưỡng ép mình, không chút do dự đâm một dao kia, nếu mà lúc đó hắn ta không mặc áo giáp thì đã gặp ma rồi.
Nghĩ tới đó, hắn ta không khỏi lui về phía sau một bước, cách xa Tô Oanh một chút.
Tô Oanh nhìn hành động của hắn ta châm chọc một tiếng: "Sợ cái gì, không phải đang chờ ta ở chỗ này sao? Muốn nói cái gì, ta cho ngươi cơ hội, nói đi."
Tiêu Tuyệt rất hối hận, hối hận vì tại sao hắn ta lại vô thức đi theo lúc nhìn thấy Tô Oanh ra ngoài, theo bản năng của hắn ta, nàng vẫn là một người phụ nữ ngu ngốc, dù sao trước đây vì để hắn ta liếc nhìn nàng một cái, đã hạ thuốc hắn ta, có điều trời xui đất khiến làm sao lại dùng lên trên người Tiêu Tẫn.
Tiêu Tuyệt không tin một con người nói thay đổi liền thay đổi, nhưng lần này lại đối mặt với đôi mắt phượng sâu thẳm kia của Tô Oanh, hắn ta vẫn lui về phía sau theo bản năng.
"Bổn điện, chỉ đi ngang qua!"
Tô Oanh lạnh lùng cong khóe môi: "Đồ nhát gan."
Vẻ châm chọc trên mặt Tô Oanh đã kích thích Tiêu Tuyệt, hắn ta cắn răng nói: "Tô Oanh, ngươi đừng quên trước đây ngươi giống như con chó đi theo ta đấy!"
"Tiêu Tuyệt, ngươi cũng đừng quên, trước đây ta khiến ngươi làm như trò khỉ thế nào."
Tô Oanh lấy một tay đẩy hắn ta ra, xoay người rời khỏi.
Tiêu Tuyệt tức giận siết chặt nắm đấm: "Tô Oanh, ta nhất định phải khiến ngươi đẹp mặt!"
Lúc Tô Oanh trở lại tiệc hội, mọi người đã quay về chỗ ngồi của mình, tiếng nhạc vang lên, vũ cơ xinh đẹp đang múa uyển chuyển.
Chỉ là sắc mặt Khang Trạch Đế trầm xuống, tất nhiên không có tâm trạng thưởng thức.
Tô Oanh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tẫn, xem ra vẫn chưa tìm được Hổ Phù rồi.
Thức ăn cũng đã được bưng lên, nhưng không có ai có khẩu vị.
Những người này không bao gồm Tô Oanh.
Có điều đồ ăn cung đình là nước súp, lượng đồ ăn lại ít, không bõ cho nàng nhét kẽ răng.
"Bao giờ bữa tiệc này kết thúc?"
Tiêu Tẫn nhìn thoáng qua Khang Trạch Đế: "Bao giờ hoàng thượng dùng hết nhẫn nại, cũng không bao lâu đâu."
Tô Oanh ngáp một cái, cũng đã mệt rồi.
Tiêu Tẫn có chút bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt tỏ vẻ cưng chiều, thật đúng là, ăn no liền buồn ngủ, thật dễ nuôi.
Khang Trạch Đế đột nhiên đứng lên, tiếng ca múa bất ngờ dừng lại.
"Trẫm mệt rồi, các khanh cứ tự nhiên đi." Dứt lời, Khang Trạch Đế liền đứng dậy rời đi.
Hoàng hậu cũng chỉ có thể đứng dậy theo.
Khang Trạch Đế đi không bao lâu, thì có đại thần đứng dậy chào các đồng liêu, hiện tại Hổ Phù còn chưa tìm được, lỡ đâu ở lại nơi này lại gặp tai họa thành cá trong chậu thì đúng là tai bay vạ gió.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Tiêu Tẫn nắm nay hai đứa nhỏ đứng lên.
Tô Oanh chưa ăn no còn ngồi lâu như vậy, đã sớm không kiên nhẫn được nữa rồi.
"Cũng không biết Hạ đại thúc có chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta không..." Tô Oanh lẩm bẩm, trong chớp mắt nhìn thấy Tiểu Giang Nguyên Thị đi tới bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận