[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 562: Mẹ Hiền (1)


Chương 562: Mẹ Hiền (1)
Chương 562: Mẹ Hiền (1)
Chương 562: Mẹ Hiền (1)
Tiểu Giang Nguyên Thị tỏ vẻ mẹ hiền, lúc đi tới trước mặt Tô Oanh vành mắt liền đỏ lên rất trùng hợp.
"Vương phi." Một tiếng gọi thâm tình, khiến cho Tô Oanh nổi da gà.
Tiếng gọi này, căn thật là chuẩn.
"Thừa tướng phu nhân có việc gì vậy?"
Tiểu Giang Nguyên Thị sửng sốt, khôi phục lại tinh thần: "Vương phi đã trở về, tại sao không trở về phủ Thừa tướng hỏi thăm chút? Ta với phụ thân con đều lo lắng không thôi."
"Lo cho ta?" Tô Oanh nở nụ cười, ánh mắt có hơi lạnh lùng: "Thật sự lo lắng cho ta, sao thời gian lưu đày không gửi cho ta ít bạc? Sao lúc xảy ra chuyện không đến trước mặt Hoàng thượng cầu xin cho chúng ta? Thừa tướng phu nhân nói lời này, sợ là đến bản thân cũng không tin đâu?"
Tiểu Giang Nguyên Thị sửng sốt, nghĩ Tô Oanh nói như vậy, là vì oán giận bị lưu đày.
"Có mấy lời không tiện nói ở đây, ngày mai, ngày mai con quay về phủ Thừa tướng, có chuyện gì hai chúng ta nói chuyện rõ ràng." Tiểu Giang Nguyên Thị nói xong, thoáng chốc nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Thời gian này thật sự là vất vả Vương gia chăm sóc cho Vương phi rồi."
Nói xong, bà ta vui vẻ nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Ai ngờ được, hai đứa nhỏ bắt gặp ánh mắt của bà ta cái liền co ro trốn ở phía sau Tô Oanh.
Tô Oanh nhớ lại, trước kia Tiểu Giang Nguyên Thị cũng bảo nàng ta đưa hai đứa nhỏ đến phủ Thừa tướng, nói là muốn gặp cháu ngoại của bà ta.
Trước đây "nàng ta" rất nghe lời của Tiểu Giang Nguyên Thị, mặc dù không thích mang bọn nhỏ về lắm.
Trong trí nhớ, thời gian đầu bọn nhỏ đến cũng rất vui vẻ, nhưng sau đó vừa đến, bọn nhỏ luôn sợ co rúm lại,"nàng ta" lại không thèm để ý, cũng không để ở trong lòng, bây giờ ngẫm lại, có thể bọn nhỏ đã gặp phải chuyện gì ở phủ Thừa tướng nên mới có phản ứng như vậy.
Tiêu Tẫn bế hai đứa nhỏ lên, bọn nhỏ lập tức rúc vào Tiêu Tẫn, không muốn nhìn Tiểu Giang Nguyên Thị.
Sắc mặt Tô Oanh hơi trầm xuống: "Được, ngày mai ta sẽ về."
Tiểu Giang Nguyên Thị nhìn nàng đồng ý, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Mẫu thân chuẩn bị cho con món con thích nhất."
Tiểu Giang Nguyên Thị nói xong cũng xoay người rời khỏi.
Ra đến cửa cung, lên xe ngựa, Tô Oanh liền ôm hai đứa nhỏ hỏi: "Tễ nhi, Linh nhi, các con nói cho mẫu thân biết, bà dì vừa rồi đã từng bắt nạt các con sao?"
Đôi mắt to của Đại Bảo ửng hồng, như là phẫn nộ lại sợ hãi nắm chặt vạt áo của Tô Oanh: "Mẫu thân, châm cứu đau lắm."
"Châm cứu cái gì? Bà ta cho người dùng kim đâm vào các con?"
Nhị Bảo tức giận phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Bà ta rất khốn nạn."
Trước kia hai đứa bé còn quá nhỏ, không có cách nào miêu tả chính xác chuyện đã xảy ra, nhưng Tô Oanh có thể nghĩ đến, trước kia hai đứa nhỏ sợ hãi và bất lực bao nhiêu!
Súc sinh!
Tô Oanh cố gắng đè nén tức giận trên người, không để bọn nhỏ sợ.
Ánh mắt Tiêu Tẫn nặng nề, trở về Vương phủ, sau khi giao bọn nhỏ cho Triệu ma ma để đi rửa mặt, hắn mới nói: "Ngày mai ta đi cùng ngươi."
"Phủ Thừa tướng lớn cỡ nào, mà cần ngươi tự tới cửa? Yên tâm, ta có chừng mực."
"Người phủ Thừa tướng gian xảo lắm." Dù gì Kinh thành không thể so sánh với Bắc Hoang, có một số thứ quanh co hỗn độn sợ nàng bị người ta dắt vào.
Tô Oanh cười nhạt: "Ta có thể vuốt thẳng ra được!"
Tô Oanh vẫn lo lắng cho hai đứa nhỏ, đợi sau khi bọn nhỏ ngủ say, liền đưa hai đứa nhỏ lần lượt vào trong không gian kiểm tra cẩn thận một phen, sau khi xác nhận trên người bọn chúng không có bất kỳ đồ vật sắc bén gì, nàng mới yên tâm.
Ngày hôm sau.
Tô Oanh tỉnh dậy từ sớm.
Sau khi nàng rửa mặt, đã gọi Triệu ma ma vào phòng.
"Triệu ma ma, năm đó mẫu thân ta xuất giá có đưa đồ cưới cho ngươi không?"
"Có, lão nô vẫn còn giữ."
Danh sách đồ cưới vẫn được Triệu ma ma cất ở trong góc phòng nào đó ở Vương phủ, bởi vì cũng không phải đồ đáng tiền gì, sau khi Vương phủ bị tịch thu cũng không ai chú ý đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận