[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 563: Mẹ Hiền (2)


Chương 563: Mẹ Hiền (2)
Chương 563: Mẹ Hiền (2)
Chương 563: Mẹ Hiền (2)
Triệu ma ma đưa một quyển sách vẫn còn hơi ẩm ra, quyển sách này thậm chí dài đến mấy mét.
"Danh sách đồ cưới lúc ta xuất giá cũng có chứ?"
"Có."
Triệu ma ma lại bỏ một quyển nữa ra, so sánh hai quyển sách, trước đây lúc nàng xuất giá, số đồ cưới này đến cả số lẻ cũng không đủ!
Tô Oanh bảo Triệu ma ma cất đi, chỉ lấy hai quyển sách.
"Bạch Sương, đi thôi."
"Vương phi, nơi này là Kinh thành, muốn nói thông suốt, phải nói rõ ràng." Vừa ra đến trước cửa, Triệu ma ma có chút lo lắng nhắn nhủ một câu.
"Đã biết."
Mặc dù phủ Thừa tướng không ở trong Hoàng thành, nhưng cũng nằm ở vị trí tốt nhất của Kinh thành.
Lúc Tô Oanh đến ngoài cửa phủ Thừa tướng, bên ngoài phủ chỉ có hai thị vệ trông coi.
Sau khi hai thị vệ tiến lên hành lễ xong, liền đưa Tô Oanh vào phủ Thừa tướng.
Phủ Thừa tướng vẫn giống như trong trí nhớ, so với Tề Vương phủ thô kệch, phủ Thừa tướng lại tinh xảo hơn, cho dù là một chậu hoa đặt tùy tiện trong hoa viên cũng đủ khiến nhà bình thường phấn đấu mấy chục năm rồi.
Tô Oanh được dẫn tới trong viện của Tiểu Giang Nguyên Thị.
"Phu nhân, Tề Vương phi tới." Nha hoàn thông báo trực tiếp đi vào trong nhà thông báo.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đưa Vương phi vào trong."
Tô Oanh mơ hồ nghe thấy tiếng của Tiểu Giang Nguyên Thị vang lên ở bên trong, theo lý, với thân phận của nàng, người của phủ Thừa tướng phải ra cửa nghênh đón, bọn họ thì ngược lại, làm như nàng tự tới cửa, khí thế yếu hơn.
Có điều Tô Oanh không thèm để ý tới chi tiết này, đi thẳng vào trong phòng.
Bên trong phòng, Tiểu Giang Nguyên Thị hiền hòa nhìn Tô Oanh đi tới.
Tô Ngọc Nhan vẻ yểu điệu cũng ngồi ở bên cạnh Tiểu Giang Nguyên Thị.
Sau khi Tô Oanh vào nhà, lập tức đi đến ghế ngồi xuống, không chút sững sốt nhìn hai mẹ con bọn họ.
Nụ cười trên mặt Tiểu Giang Nguyên Thị cứng đờ, có điều rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ mẹ hiền: "Con bé này, sao vẫn tùy ý như thế, nào, mang đồ ăn đã chuẩn bị cho Vương phi lên đi."
"Vâng."
Rất nhanh, nha hoàn lần lượt bưng bánh ngọt với canh gà bóng mỡ lên.
Tô Oanh rất thích ăn, nhưng kiểu vừa đưa miệng xuống đã hớp phải mỡ như này, nàng cũng không thích.
"Những món này đều là những món trước kia Vương phi thích ăn, mau nếm thử xem."
Tô Oanh liếc nhìn qua, khẽ cười một tiếng: "Cứ để đồ ở đây đi, hôm nay qua đây, có hai chuyện, một là, hôm nay ta tới là lấy đồ cưới mẫu thân ta để lại năm đó, hai là, giao nô tài trước kia từng động tay động chân với hai đứa nhỏ ra đây."
Tô Ngọc Nhan vừa nghe liền giận không có chỗ bộc phát: "Đại tỷ đang nói vớ vẩn gì vậy, khi đó lúc tỷ xuất giá đồ cưới đưa cho còn không ít sao? Đồ cưới trước kia mẫu thân tỷ mang tới đã sớm bị bà ấy dùng hết rồi, đồ cưới của tỷ là mẫu thân dùng vốn riêng của mình bỏ ra đấy."
Tô Oanh vẫn ung dung uống một ngụm trà, nước trà nàng uống không thấy tệ mấy, chắc chắn thứ này rất đắt.
Tiểu Giang Nguyên Thị không chút biểu cảm cười nói: "Nói ra đúng là đồ cưới năm đó của tỷ tỷ vẫn còn dư một chút, nếu Vương phi muốn, ta sẽ bảo người mang ra cho người."
"Được."
Tiểu Giang Nguyên Thị nói với người bên cạnh: "Đi đi, mở khố phòng, lấy mấy thứ tỷ tỷ để lại ra đây."
"Vâng."
Tô Ngọc Nhan nhìn Tiểu Giang Nguyên Thị đồng ý dứt khoát như vậy, lập tức nóng nảy, mấy tứ kia phải giữ lại làm đồ cưới cho nàng ta chứ, sao có thể nói cái liền đưa cho nàng được.
Trong chớp mắt, Tô Ngọc Nhan đã nhìn thấy Tiểu Giang Nguyên Thị cho nàng ta một ánh mắt trấn an, lúc này nàng ta mới nhẫn nhịn xuống.
Một lúc sau, đám nha hoàn cầm từng cuộn vải vô cùng cũ kỹ tới.
Xem chất lượng, số vải này đúng là tốt, nhưng thoạt nhìn đã có chút cũ.
Tiểu Giang Nguyên Thị cười nói: "Những thứ này đều là thứ tỷ tỷ thích nhất năm đó, ta vẫn không cho ai động vào, chính là vì tưởng nhớ, nếu Oanh Oanh muốn, vậy lấy về đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận