[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 567: Là Ma Quỷ Sao (2)


Chương 567: Là Ma Quỷ Sao (2)
Chương 567: Là Ma Quỷ Sao (2)
Chương 567: Là Ma Quỷ Sao (2)
"Ông ấy không cho ngươi quản, ngươi lập tức mặc kệ, bổn phi còn cần quản sự vô dụng như ngươi tới làm gì?"
Quản sự vừa nghe, vội càng cãi lại: "Tiểu nhân còn tưởng ông ấy làm vậy là được Vương phi cho phép."
Tô Oanh nâng tay lên, ý bảo ông ta ngậm miệng: "Nếu không muốn nói thật thì trực tiếp ra tay đi, Hạ Thủ Nghĩa, điểm tâm là từ trên tay ngươi xảy ra chuyện, ngươi phải gánh vác đa số trách nghiệm, mang ông ấy vào phòng tra tấn."
Hai thị vệ nghe vậy, tiến lên mang Hạ Thủ Nghĩa vào sau lưng nhà.
Quản sự thấy Hạ Thủ Nghĩa bị mang đi, đáy mắt lóe lên vẻ được như ý rất nhanh.
"Vương phi người yên tâm, sau này tiểu nhân chắc chắn quản giáo nghiêm khắc."
Tô Oanh nâng mí mắt: "Ngươi nói với ta, ngươi là quản sự, Đại Trù Phòng xảy ra chuyện, ngươi cũng bị trách phạt."
Tô Oanh vung tay, hai thị vệ lập tức qua đỡ quản sự đứng dậy.
Quản sự luống cuống: "Vương phi, oan uổng tiểu nhân quá."
"Giám sát bất lực, đáng đánh."
Tô Oanh cho thị vệ để một tấm ghế trong sân, đặt quản sự lên đó.
"Đánh, đánh tới khi thấy máu."
Gậy gỗ dày đánh đến mức thấy máu, đây là thật sự muốn mạng ông ta mà!
"Vương phi tha mạng... A!"
Tô Oanh ngại ồn ào, để người lấy vải rách chặn miệng ông ta lại.
"Bộp bộp." Một gậy hạ xuống, âm thanh gậy gộc và da thịt va chạm khiến da đầu người ta tê dại.
"Đừng vội, mỗi người đều có phần."
Người quỳ trong sân run bần bật!
Khi mọi người cảm thấy đã qua một khoảng thời gian rất dài, trong sân đều là tiếng gậy gộc, đến khi quản sự không có bất kỳ phản ứng gì.
Tô Oanh mới cho người dừng lại.
"Để ta nhìn xem tiếp theo là ai đây?"
"Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng, tiểu nhân thật sự không biết gì hết Vương phi..."
"Thật sự không phải chúng ta làm Vương phi..."
Những người đó không ngừng dập đầu với Tô Oanh, Tô Oanh nhắm mắt làm ngơ, để thị vệ kéo người qua.
"Không cần a Vương phi!"
Lúc Ngụy Hỉ chạy tới đã thấy trong sân đầy người đang cầu xin, quản sự nhà bếp bị ném xuống đất, không biết sống chết.
"Vương phi bớt giận, không nên vì những nô tài không lên được mặt bàn này mà tức mình."
Tô Oanh hời hợt nhìn hắn ta: "Tự đưa tới cửa, không đánh há chẳng phải để ngươi đi tay không một chuyến?"
Ngụy Hỉ còn chưa phục hồi tinh thần đã bị thị vệ bắt lên tấm ván.
Lúc gậy gộc đánh xuống, hắn ta cũng ngu người luôn.
Hắn ta cũng tức giận.
"Ta, ta là người Hoàng thượng phái tới hầu hạ Vương gia, người cũng dám!"
Tô Oanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngụy Hỉ đưa tay ra, tỏ vẻ họ đưa gậy cho nàng.
"Ta đánh chó, trước này đều không nhìn chủ nhân."
Tô Oanh nhướng mày, đập cây gậy xuống.
"A!"
Cả sân đều là tiếng hét chói tai hoảng sợ của Ngụy Hỉ, đâm vào lỗ tai người ta sinh đau.
Đáng sợ quá!
Những người khác thậm chí cũng không dám lên tiếng xin tha nữa.
Cứu mạng với, Vương phi là ma quỷ sao!
Tô Oanh tự mình ra tay, không mấy gậy Ngụy Hỉ đã bất tỉnh nhân sự.
Lúc ánh mắt Tô Oanh quét qua, những người đó không dám cầu xin tiếp.
Một phụ bếp quỳ chính giữa giọng khàn khàn rất muốn cầu sống nói: "Là, là quản sự, là quản sự Lý sai tiểu nhân bỏ thuốc, Vương phi tha mạng, tiểu nhân cũng bất đắc dĩ, nếu tiểu nhân không làm theo thì họ sẽ đánh chết tiểu nhân, xin Vương phi để một con đường cho tiểu nhân..."
Tầm mắt Tô Oanh đảo qua, rơi trên người hắn ta: "Ngươi nói là ngươi hạ thuốc?"
"Là, là tiểu nhân, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ, Vương phi tha mạng..."
Quản sự Lý nằm dưới đất mê man động đậy, như đang giãy giụa muốn tranh cãi cho mình lần cuối.
Ngụy Hỉ cùng đám người trong nhà bếp đều bị phạt gậy rồi đuổi ra khỏi vương phủ.
Nguyên văn lời nói của Tô Oanh là, đến từ đâu thì cút về nơi đó.
Sau khi đám người Ngụy Hỉ bị đuổi ra ngoài, Tiêu Tẫn quay lại, nhíu mày khi nhìn thấy đám người bị đuổi ra khỏi vương phủ, sau khi nghe thị vệ giải thích tình hình, hắn xua tay, trực tiếp để cho thị vệ kéo xe qua, mang những người này ném bên ngoài cửa cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận