[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 572: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (1)


Chương 572: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (1)
Chương 572: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (1)
Chương 572: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (1)
Tô Oanh thay đổi quá nhanh khiến Hoàng hậu nhất thời không phản ứng lại kịp, nhưng mà trước mắt dáng vẻ ngây thơ hoàn toàn không biết chuyện gì này mới phù hợp với ấn tượng của Hoàng hậu đối với Tô Oanh.
Hoàng hậu thấy nàng không hề biết được bí mật trong ngọc như ý, nụ cười trong khoé mắt liền hiện lên.
"Đúng thế, xem ra ngọc như ý đã từng khai quang này thật sự có tác dụng, lần trước không phải Tề Vương chiến thắng trở về sao?"
"Ngọc như ý tốt như thế, lần tới Hoàng hậu trở về cũng chuẩn bị cho Đại hoàng tử một cái."
Nụ cười của Hoàng hậu bỗng ngừng lại, luôn cảm thấy Tô Oanh có hàm ý khác.
"Ngươi đã rời khỏi Kinh thành cũng lâu rồi, trước đây ngươi không giỏi quản lý chuyện ở hậu trạch Vương phủ, bổn cung cũng thương ngươi, đã tìm hai trợ thủ đắc lực đến cho ngươi, bọn họ đều là người mà bổn cung đích thân dạy bảo, nếu ngươi có chuyện gì không hiểu thì hỏi bọn họ, cũng để bọn họ hầu hạ tốt Tề Vương, cùng ngươi phân ưu chuyện của Tề Vương."
Trong khi Hoàng hậu đang nói chuyện thì có cung nữ dẫn hai nữ tử dung mạo xinh đẹp da trắng tiến vào.
Sau khi hai người vào phòng thì nhẹ nhàng cúi đầu trước mắt Tô Oanh: "Thỉnh an Vương phi."
Tô Oanh đã hiểu ra, hoàng hậu muốn cài tai mắt ở Vương phủ.
"Cơm nước, chi tiêu của bọn họ thì ai lo?"
Hoàng hậu ngẩn ra, bỗng chốc không phản ứng lại kịp: "Hả, cái gì?"
Tô Oanh nhẫn nại lặp lại một lần: "Chi tiêu của bọn họ, ăn uống ngủ nghỉ, Hoàng hậu phụ trách sao?"
Hoàng hậu nghe xong đã hiểu, nhưng hình như cũng không hiểu lắm, Tô Oanh đang thắc mắc với bà ta về chi tiêu của hai người đó sao.
"Người mà bổn cung cho ngươi, đương nhiên là Tề Vương phủ chịu trách nhiệm."
"Không được."
Hoàng hậu: "..."
"Cái gì?" Hoàng hậu tưởng mình đã nghe lầm.
Tô Oanh trả lời rất nghiêm túc: "Hai ngươi này vừa nhìn thì những thứ cần dùng từ đầu đến chân đều không rẻ, một tháng Vương gia chỉ có ngần ấy bạc, trước đây còn bị tịch thu tài sản, toàn bộ những thứ mà các người thu hồi có phải được trả lại không, trong lòng các người đã có tính toán, không trả đồ trở lại thì thôi đi, còn đưa người đến Vương phủ, bọn họ có thể hít khí trời mà no sao?"
Cả người Hoàng hậu ngẩn ra, bà ta đã không biết Tô Oanh ngốc thật sự hay giả điên giả dại với bà ta, nàng đường đường là một Tề Vương phi vậy mà lại vì mấy đồng bạc vụn mỗi tháng đi từ chối người mà bà ta ban cho.
Nếu như nàng giả ngốc, nhưng với biểu cảm của nàng thì dường như cũng khá thật.
"Tô Oanh, đây là người mà bổn cung thưởng cho ngươi..."
"Cho không, bao nuôi, đó mới gọi là thưởng, hai người này dẫn về Vương phủ còn phải tốn bạc, như vậy gọi là tăng thêm gánh nặng thì có, Hoàng hậu không biết bây giờ Vương gia rất nghèo sao."
Hoàng hậu hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo lại.
"Được, được, được rồi, bổn cung chịu trách nhiệm, cũng chính là bổn cung thương ngươi, hai người này ngươi dẫn về đi, để bọn họ hầu hạ Tề Vương cho tốt, tất cả chi phí phát sinh của hai người họ bổn cung sẽ chịu."
"Hoàng hậu viết một bản cam kết đi, tránh việc dẫn người về rồi lại nói không rõ ràng."
Hoàng hậu tức giận mỉm cười, bây giờ nàng ta chắc chắn khẳng định, Tô Oanh ở trước mắt vẫn là đứa ngốc mà bà ta từng biết, không, càng ngốc hơn."
"Viết! Bổn cung viết cho ngươi."
Hoàng hậu viết xong bản cam kết, Tô Oanh cũng không có ý muốn rời đi.
"Hay là, Hoàng hậu cho ứng trước đi? Nếu không đủ ta lại đến tìm Hoàng hậu."
Ngân phiếu mấy trăm lượng trực tiếp bị Hoàng hậu ném lên người Tô Oanh: "Cầm lấy, mấy trăm lượng này đủ cho hai bọn họ dùng mấy năm rồi."
Tô Oanh nhìn hai cô gái mặt chịu sự sỉ nhục, tỏ ý bảo bọn họ nhặt ngân phiếu dưới đất lên.
"À đúng rồi, còn khế ước bán thân, Hoàng hậu đưa luôn khế ước bán thân của bọn họ cho ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận