[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 573: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (2)


Chương 573: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (2)
Chương 573: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (2)
Chương 573: Con Người Ta, Không Có Cảm Giác An Toàn Gì (2)
Hoàng hậu cố gắng hít vào một hơi để bản thân không được sơ suất: "Bọn họ đều là con gái quan lại, lấy đâu ra khế ước bán thân?"
Tô Oanh nhíu mày: "Đi hầu hạ người khác không phải là nô tì sao? Nô tì không phải đều có khế ước bán thân sao?"
Hai cô gái kia sắp khóc đến nơi, bọn họ đều là tiểu thư được Hoàng hậu tuyển chọn từ trong nhà quan ra, mặc dù thân phận không tôn quý bằng hoàng thất, nhưng cũng đều là tiểu thư nhà quan đứng đắn, Tô Oanh vậy mà đòi khế ước bán thân của bọn họ.
Làm nhục người khác quá rồi.
Hoàng hậu nghiến răng: "Không có."
"Không có sao? Vậy nếu bọn họ mắc lỗi thì ta không được đánh chết rồi."
"Ngươi còn muốn đánh chết bọn chúng?" Hoàng hậu lại kiềm chế không hét ra tiếng.
Tô Oanh nghiêm túc nói: "Nô tì nếu phạm lỗi lớn, không thể đánh chết sao?"
Hai cô gái đều đã quỳ xuống trước Tô Oanh.
"Vương phi người yên tâm, sau khi nô tì đến Vương phủ nhất định dốc lòng dốc sức hầu hạ Vương phi và Vương gia, tuyệt đối không phạm bất cứ lỗi lầm nào đâu."
"Đúng vậy Vương phi."
"Vậy không được, không có khế ước bán thân, ta không yên tâm được, nếu như không cẩn thận đánh chết các ngươi rồi, ta vẫn phải bị kiện."
Hai cô gái: ". ."
Hoàng hậu: "..."
"Tô Oanh, ngươi đừng có mà ở đây ăn nói lộn xộn với bốn cung, nếu như ngươi không muốn, thì ngươi đang ghen tị không chịu nhận người rồi." Hoàng hậu dần dần mất đi lý trí.
Tô Oanh vẫn bình tĩnh như thường: "Hoàng hậu nói bọn họ là đến giúp ta mà, sao ta lại không chấp nhận chứ? Chỉ là con người này của ta không có cảm giác an toàn gì, chỉ là muốn bảo đảm thêm chút mà thôi, nếu Hoàng hậu không đồng ý, vậy ta không cần hai người kia nữa."
"Tô Oanh, đây là ban thưởng của bản cung cho ngươi, ngươi không có quyền từ chối." Hoàng hậu nương nương không thể kiềm chế cơn giận được nữa, cuối cùng vẫn là dùng thân phận của mình để ép người.
Tô Oanh gật đầu nghe lời: "Cần, chỉ cần Hoàng hậu nói, sau này bọn họ có xảy ra chuyện bất trắc gì cũng đều không có liên quan đến ta, ta sẽ dẫn bọn họ về ngay lập tức."
Hoàng hậu cũng không ngốc, bà ta hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại lần nữa: "Người sống sờ sờ ở Vương phủ thì có thể xảy ra chuyện gì được, Vương phi lo lắng quá rồi."
"Không có cam đoan của Hoàng hậu, ta không dám."
"Tô Oanh! Bổn cung thấy ngươi đang cố ý phải không?"
Tô Oanh đặt mông ngồi xuống ghế với dáng vẻ nước đổ đầu vịt.
"Hoàng hậu nhất định phải nghĩ như vậy sao, cũng chẳng còn cách nào khác, nếu như không có giấy bảo đảm, thì không thể dẫn người về Vương phủ được rồi."
Cuối cùng, Hoàng hậu vẫn là cắn răng thoả hiệp, viết một tờ miễn trách nhiệm, bà ta không tin, Tô Oanh thật sự dám làm gì với người của bà ta.
Tô Oanh hài lòng cầm lấy ngân phiếu và hai tờ giấy bảo đảm, dẫn hai mỹ nữ như hoa như ngọc về Tề Vương phủ.
Nàng mới về đến ngoài cửa của Vương phủ, đảo mắt thì nhìn thấy Tiêu Tẫn xoay người xuống ngựa.
"Đi đâu vậy?" Tiêu Tẫn nhìn hai mỹ nữ phía sau Tô Oanh rồi hỏi.
Tô Oanh chỉ về phía sau: "Tiến cung, Hoàng hậu thưởng cho hai lao động miễn phí trở về."
Tiêu Tẫn hơi cau mày, ăn mặc, trang điểm cùng dáng vẻ như thế này thật chẳng giống nha hoàn.
"Cho ngươi thì ngươi nhận liền sao?" Trong giọng nói mơ hồ có chút không vừa lòng.
Tô Oanh liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ấy như muốn nói, ngươi nghĩ ta ngốc chắc.
Đôi mày đang nhăn lại của Tiêu Tẫn dẫn dần cũng dãn ra một chút.
"Ta bảo Hoàng hậu cung cấp bạc chi tiêu cho bọn họ và ký giấy miễn trách nhiệm mới dẫn người về đấy." Tô Oanh lấy ra đưa cho Tiêu Tẫn xem.
Tiêu Tẫn nhìn xong, lông mày giật giật, biểu cảm nghiêm túc nói: "Ngươi biết Hoàng hậu cho ngươi hai người này là có ý gì không?"
Tô Oanh gật đầu: "Nói là hầu hạ ngươi."
"Hầu hạ như thế nào, ngươi biết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận