[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 575: Ngươi Muốn Hầu Hạ Thế Nào (2)


Chương 575: Ngươi Muốn Hầu Hạ Thế Nào (2)
Chương 575: Ngươi Muốn Hầu Hạ Thế Nào (2)
Chương 575: Ngươi Muốn Hầu Hạ Thế Nào (2)
Tiếng cửa phòng vô tình đóng lại.
"Tiêu Tẫn, ngươi nên tỉnh lại đi."
Tiêu Tẫn vuốt mũi, xoay người thì bắt gặp ánh mắt đồng tình của Triệu ma ma.
"Bổn vương đi xem các tiểu thế tử đã ngủ hay chưa."
Triệu ma ma gật đầu: "Không sao đâu Vương gia, Vương phi về phương diện này phản ứng không nhạy bén một chút, Vương gia đừng từ bỏ."
Tiêu Tẫn cảm thấy, bản thân đã không còn thể diện nào nữa rồi.
Ngày hôm sau Tô Oanh dậy thật sớm.
Bởi vì hôm nay là ngày mà nàng muốn đến phủ Thừa tướng thu của hồi môn.
Tô Oanh thu dọn thoả đáng xong thì trực tiếp ra ngoài.
Sau khi đến phủ Thừa tướng, thị vệ ở đó ngăn nàng lại.
"Vương phi xin đợi một lát, để tiểu nhân vào phủ bẩm báo một tiếng."
Tô Oanh cũng không làm khó mà để hắn đi.
Nhưng việc bẩm báo này tốn gần nửa canh giờ lại không thấy ai đi ra.
Tô Oanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp xông vào.
Thị vệ thấy thế liền vội ngăn lại: "Vương phi xin đợi một chút..."
"Cút."
Tô Oanh một cước đá văng thị vệ, đá bay cửa chính của phủ Thừa tướng.
"Vương phi, Thừa tướng vẫn chưa dậy, vẫn xin Vương phi đợi một lát."
"Đồ không ở trong tay ông ta thì sao ta phải quản ông ta ngủ đến lúc nào chứ, không muốn chết thì cút ra."
Phủ Thừa tướng sớm đã nhận được mệnh lệnh của Tô Ngọc Nhan, Tô Oanh đến thì ngăn nàng lại, trừ khi có sự đồng ý của Thừa tướng, nếu không thì không được cho nàng đi vào.
Tô Oanh vận động gân cốt trên tay, lắc cổ, đánh một quyền lên người thị vệ phủ Thừa tướng.
Cơ thể tên thị vệ kia thoáng cái bay ra ngoài.
Những tên thị vệ còn lại thấy thế thì sợ ngây người, nhìn Tô Oanh bằng ánh mắt khó có thể tin được.
Đại tiểu thư không phải đã bị lưu đày, sao vừa về công phu đã trở nên lợi hại như vậy.
Tô Oanh cũng sẽ không giải thích với bọn họ.
Nàng cứ một quyền một cước mà đánh tới, một chiêu đã đánh sạch đám thị vệ kia, mãi cho đến khi Tô Thừa tướng nhận được tin tức thì vội đến.
Tô Thừa tướng nhìn thấy đám thị vệ ngã dưới đất, giận đến mức trán nổi đầy gân xanh: "Nghiệt nữ, nghiệt nữ nhà ngươi còn không mau dừng tay cho ta."
Tô Oanh vứt tên thị vệ trong tay xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tô Thừa tướng với vẻ mặt vô cảm.
Trên người ông ta mặc một chiếc áo choàng dài thường ngày, chưa kịp thắt đai lưng, xem ra là đến khá vội vã.
Bởi vì tức giận, nếp nhăn trên khoé mắt ông ta đã hằn sâu hơn, không thể không nói, bộ dạng người cha rẻ tiền này của nàng vẫn có thể lừa người. Cả người ông ta mặc một chiếc áo dài rộng màu xanh nhạc khiến ông ta trông có vẻ không mất đi chút khí chất nho nhã nào, nhìn vào thì là một người đàn ông trung niên vừa có học thức vừa ưa nhìn, mặc dù đã có dấu vết của năm tháng nhưng ngũ quan của ông ta vẫn anh tuấn như vậy, có thể thấy khi ông ta còn trẻ đã anh tuấn tao nhã ra sao.
Năm đó Giang Nguyên Thị nếu không phải ông ta thì sẽ không chịu gả đi, gương mặt này có lẽ cũng có không ít công trạng.
Bởi vì tức giận, Tô Thừa tướng hoàn toàn quên Tô Oanh đã đánh bại thị vệ trong sân như thế nào.
"Đứa con nghiệt nữ nhà ngươi, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Bọn họ cản đường ta không cho ta vào, ta chỉ là loại bỏ chướng ngại mà thôi."
Tô Oanh phủi tay, thờ ơ nói.
Gân xanh trên trán Tô Thừa tướng nổi lên, lời mà Tiểu Giang Nguyên Thị nói quả không sai, đứa con nghiệt nữ này đã càng ngày càng không có phép tắc rồi.
Tiểu Giang Nguyên Thị vội vã chạy ra kéo Tô Thừa tướng: "Lão gia đừng tức giận, Vương phi bị lưu đày lâu như vậy, cũng chỉ nhất thời quên phép tắc, lão gia có lời gì thì chúng ta vào phòng rồi từ từ nói."
Tô Thừa tướng hung dữ trừng mắt nhìn Tô Oanh một cái, hừ lạnh một tiếng mới xoay người đi vào trong tiền đường.
Tiểu Giang Nguyên Thị xoay đầu nhìn lại Tô Oanh: "Vương phi mau vào đi, đều là người một nhà cả, Vương phi cần gì như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận