[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 577: Ông Đã Cho Ta Cái Gì (2)


Chương 577: Ông Đã Cho Ta Cái Gì (2)
Chương 577: Ông Đã Cho Ta Cái Gì (2)
Chương 577: Ông Đã Cho Ta Cái Gì (2)
Nàng nắm lấy cánh tay của Tô Thừa tướng, Tô Thừa tướng sau khi phẫn nộ thì lại kinh hãi, kinh hãi Tô Oanh lấy đâu sức lực lớn như thế trực tiếp chế trụ ông ta.
"Ngươi, nghiệt nữ ngươi..."
"Chát."
Tô Oanh hung hăng đánh một cái tát lên mặt ông ta.
"A."
Tiểu Giang Nguyên Thị và Tô Ngọc Nhan đều bị doạ cho sợ hãi thét lên, không dám tin Tô Oanh lấy đâu cái gan lớn như thế vậy mà dám đánh cha của mình.
Tô Thừa tướng bị Tô Oanh tát cho một cái mụ mị đầu óc, nhưng cái này đối với Tô Oanh mà nói vẫn không đủ, nàng tóm lấy vạt áo của Tô Thừa tướng, nhấc cả người ông ta lên.
Trong khoảnh khắc hai chân nhấc bổng lên không trung, cả người Tô Thừa tướng mới tỉnh lại: "Tô Oanh, ta là phụ thân của ngươi, ngươi dám đối xử với ta như vậy."
Ánh mắt Tô Oanh lạnh lùng: "Ta nói lại một lần nữa, giao của hồi môn của nương ta ra đây."
"Oanh Oanh, con mau thả phụ thân con xuống đi, con muốn cái gì cũng được."
"Tô Oanh ngươi điên rồi sao, đó là phụ thân đấy."
Tô Oanh không thích những thứ phức tạp đó, nàng không hiểu cũng không muốn hiểu, vậy thì dùng cách thức lỗ mãng của mình để giải quyết vấn đề vậy.
"Ta chỉ cho các người nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, không lấy được thứ ta cần, ta sẽ vặn gãy cổ ông ta."
Ánh mắt Tô Oanh tối tăm, Tiểu Giang Nguyên Thị cảm thấy nàng tuyệt đối không nói đùa.
Bọn họ không có tâm trạng suy nghĩ tại sao Tô Oanh lại trở nên bộ dạng như này, bọn họ chỉ biết nếu không lấy đồ ra, nàng thật sự sẽ ra tay với Tô Thừa tướng.
"Con đừng vội, Oanh Oanh con đừng vội, ta liền sai người đi chuẩn bị, chỉ cần đồ đều ở trong phủ nhất định sẽ lấy ra cho con."
Tiểu Giang Nguyên Thị cầm lấy danh sách của hồi môn nháy mắt với nha hoàn, nha hoàn hiểu ý đi ra.
Tô Thừa tướng vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc của Tô Oanh, nhưng cho dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Nàng không phải Tô Oanh, nàng không thể là đứa con gái bất tài kia của ông ta.
Hai mắt Tô Thừa tướng như sắp lòi ra, nhãn cầu dần dần đỏ ngầu.
Trong của hồi môn của Giang Nguyên Thị có không ít đồ cổ quý hiếm, vì để trang hoàng tướng phủ, sau khi nương của Tiểu Giang Nguyên Thị đến đã lấy không ít những đồ cổ quý hiếm này ra làm cảnh.
Những nha hoàn trong phủ thu gom một trận quả thật tìm được không ít đồ đến.
Những thứ đó đều to bằng những bình cổ cao bằng một người, còn có thư hoạ treo trong phòng, có đủ mọi thứ.
Chẳng mấy chốc, trong sân đã chất đầy đủ thứ đồ.
"Tô Oanh, ngươi điên rồi sao? Ta, ta là phụ thân của ngươi đấy!" Tô Thừa tướng thấy Tô Oanh không có ý định buông tay, cả người tức đến phát run.
Đôi mắt Tô Oanh lướt qua, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ngoài cung cấp chút gen ra thì ông còn cho ta cái gì? Tên ăn bám nhà ông."
"Ngươi, ngươi!" Tô Thừa tướng không biết lời nàng nói có ý gì, nhưng thấy ánh mắt khinh thường của nàng thì ông ta biết nàng đang khinh bỉ mình.
Nha hoàn sau khi nhận được ám thị của Tiểu Giang Nguyên Thị thì vội ra khỏi phủ chạy đến phủ Kinh triệu doãn.
Thị vệ của Tô Thừa tướng đã bày sẵn thế trận ngoài sân, chỉ đợi một câu của Tiểu Giang Nguyên Thị thì sẽ xông vào.
Tô Oanh thấy đồ trong sân, mí mắt nâng lên, lên giọng bảo thị vệ của mình về Vương phủ kéo xe đến.
Tiểu Giang Nguyên Thị đứng trong phòng không ngừng nói tốt với Tô Oanh, nàng trực tiếp liếc mắt qua khiến bà ta im miệng.
Lúc này Tiểu Giang Nguyên Thị mới không thể không tin Tô Oanh thật sự đã thay đổi, thay đổi đến mức không còn giống Tô Oanh nữa.
"Phu nhân, người của Vương phủ đã đến."
Tiểu Giang Nguyên Thị ngẩng đầu thì nhìn thấy thị vệ của Vương phủ tiến vào chuyển đồ trong sân ra ngoài, tim bà ta như rỉ máu, đó đều là đồ của bà ta cả.
Sau khi thị vệ của Vương phủ chuyển xong, quan sai của phủ Kinh triệu doãn cuối cùng cũng đã đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận