[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 578: Nói Ra Ngươi Tin Không (1)


Chương 578: Nói Ra Ngươi Tin Không (1)
Chương 578: Nói Ra Ngươi Tin Không (1)
Chương 578: Nói Ra Ngươi Tin Không (1)
"Người đâu, cứu với!" Tiêu Giang Nguyên Thị hét lên một tiếng rồi xông ra ngoài.
"Lâm đại nhân, người mau cứu Tướng gia với, ông ấy sắp bị Tề Vương phi đánh chết rồi!"
Lâm đại nhân Kinh triệu doãn hôm nay đúng lúc ở phủ nha nội ban sai (*), đang chuẩn bị ra ngoài giải quyết công việc thì nha hoàn của phủ Thừa tướng chạy đến, ông ta nghe nha hoàn trình bày xong thì lập tức dẫn quan sai đi đến.
Tề Vương phi đánh Thừa tướng, đây quả là chuyện động trời.
Nói một cách nghiêm trọng thì đây có thể là tội danh phải ngồi tù, cho dù là chuyện nhỏ thì Tô Thừa tướng là phụ thân của Tô Oanh, Tô Oanh đánh ông ta, đó chính là đại nghịch bất đạo, quan phủ cũng có thể quản.
Lâm đại nhân sớm đã nghe thấy Tô Oanh là người vô liêm sỉ, nhưng không ngờ nàng to gan như vậy, khi ông ta phẫn nộ bước vào thì sững sờ.
Ban sai (*):việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Tiểu Giang Nguyên Thị cũng hoảng loạn đi theo vào: "Đại nhân, người nhất định phải vì Thừa tướng ..."
Lời của bà ta chưa nói xong, thì nhìn thấy tay Tô Thừa tướng giáng xuống người của Tô Oanh.
"A. Phụ thân con biết sai rồi, người đừng đánh con nữa!" Tô Oanh ôm đầu chạy như chuột, làm gì có chút dáng vẻ vừa mới hung hăng xong.
Bọn người Tiểu Giang Nguyên Thị đều ngớ ra.
Tô Thừa tướng vẫn đang phẫn nộ đuổi đánh Tô Oanh, không chút mảy may chú ý đến mấy người Lâm đại nhân đang tiến vào.
"Cứu mạng, cứu mạng với!" Tô Oanh chạy toán loạn trốn được vào phía sau Tiểu Giang Nguyên Thị, Tô Thừa tướng cũng đuổi theo.
Lúc đuổi đánh, lòng bàn tay của Tô Thừa tướng đánh lên mặt của Tiểu Giang Nguyên Thị.
Lúc Tiểu Giang Nguyên Thị đau đớn hét lên, ông ta mới phục hồi tinh thần lại.
Nhưng sự phẫn nộ trên mặt vẫn khó kìm nén như vậy.
Lâm đại nhân nếu không ở hiện trường cũng thôi đi, Tô Oanh tốt xấu gì cũng là Tề Vương phi, ông ta cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị đánh, chỉ có thể đích thân lên trước ngăn cản Tô Thừa tướng.
"Tô Thừa tướng bớt giận, có điều gì từ từ nói, đều là người một nhà cả, hà tất làm mất hoà khí?"
Tô Thừa tướng tức sắp phát điên, nhưng vào lúc Lâm đại nhân đến, Tô Oanh đã buông ông ta ra, ông ta đã không thể kiềm nén căm phẫn từ đáy lòng được nữa, trực tiếp đưa tay lên đánh, ông ta thật sự hận không thể đánh chết Tô Oanh.
"Lâm đại nhân ngươi đừng quản, đây là chuyện nhà của phủ Thừa tướng chúng ta, ngươi tránh ra."
Tô Thừa tướng nghiến răng đẩy Lâm đại nhân ra, Lâm đại nhân không ngờ một quan văn như ông ta sức lực lại rất lớn, bị ông ta đẩy lùi về sau mấy bước suýt ngã xuống đất.
"Phụ thân, con gọi người một tiếng phụ thân là con hiếu thảo, nếu như người cứ ngang ngược như vậy, thì đừng trách con không khách khí nữa." Tô Oanh đột nhiên đứng về phía sau Lâm đại nhân tức giận nói.
Huyệt thái dương Tô Oanh giật giật: "Tô Oanh, hôm nay ta phải đánh chết ngươi."
"Bốp."
Cái tát của Tô Thừa tướng hung hăng giáng xuống mặt Lâm đại nhân.
Vào giây phút đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
Lâm đại nhân kìm nén cơn giận, ông ta dù gì là Kinh triệu doãn, lại bị người khác đánh ở trước mặt thuộc hạ của mình, ông ta biết để mặt ở đâu?
Nhưng lý trí ông ta vẫn còn, ai bảo người đánh ông ta là Thừa tướng.
"Tô Thừa tướng, ông bình tĩnh lại trước đã."
Tô Thừa tướng nhìn thấy dấu tay đỏ rực in trên mặt Lâm đại nhân thì bình tĩnh lại.
Tô Oanh thò đầu ra từ phía sau Lâm đại nhân, lộ ra một nụ cười nhạt châm chọc Tô Thừa tướng.
Cơn giận của Tô Thừa tướng vừa mới được đè nén xuống lại dần bùng lên, ông ta sớm đã muốn đánh chết đứa nghiệt nữ này.
Lâm đại nhân cố chịu đựng bất mãn trong lòng, bảo tất cả mọi người đều ngồi xuống nói rõ tình hình với ông ta.
"Hạ quan nghe thấy người của Tô Thừa tướng báo án, nói rằng Tề Vương phi muốn giết Thừa tướng, nhưng có chuyện này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận