[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 58: Giận Không Thể Át (1)


Chương 58: Giận Không Thể Át (1)
Chương 58: Giận Không Thể Át (1)
Chương 58: Giận Không Thể Át (1)
Lý Đạt vạn phần may mắn mình không đi đánh chủ ý đến túi thịt hổ kia, bằng không có thể hắn không nhìn thấy mặt trời của ngày mai.
"Đều còn ở đội ngũ."
Tô Oanh nghe hắn ta nói như vậy, chắc chắn hài tử hẳn là không có gì trở ngại, Tô Oanh cũng không vô nghĩa với hắn, trực tiếp đến tìm người trong đội ngũ.
"Thủ lĩnh, ta không nhìn lầm đi, nàng lại còn sống?"
"Ngươi không nhìn lầm."
Một chúng quan sai vẻ mặt thổn thức, nữ nhân này quả nhiên không phải là người!
Ngồi ở sau đội ngũ mặt, Giang Dương bị vài người vây thành một vòng.
Một nam nhân trên mặt đầy sẹo đao ánh mắt hung thần âm ngoan nhìn tay nải trong tay hắn, đó là thịt hổ khô Tô Oanh để lại và một ít lương khô mua ở huyện thành.
"Động thủ!"
Nam nhân ra lệnh một tiếng, người còn lại rối rít xông về phía Giang Dương.
Công phu của Giang Dương không kém, cần phải bảo vệ thịt hổ, lại phải phòng ngừa bọn họ ra tay với Đại Bảo bọn họ, trong lúc nhất thời hơi không ứng phó được.
"Các ngươi đám ô hợp này, thứ này cũng không phải là các ngươi có thể đoạt." Hạ Thủ Nghĩa cũng giơ gậy lên hỗ trợ, nhưng những người đó quá hung tàn, rất nhanh Hạ Thủ Nghĩa đã bị ném trên mặt đất.
"Đi, cũng bắt hai đứa nhỏ kia lại đây, có thể làm hai bữa thịt ăn."
Bạch Sương bảo vệ Đại Bảo bọn họ nghe người nọ nói như vậy, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch, nàng ấy và Triệu mụ mụ ôm chặt Đại Bảo Nhị Bảo liên tục lui về phía sau.
Nhưng các nàng nào phải là đối thủ của những nam tử tráng niên này, rất nhanh đã bị bọn họ đè ở trên mặt đất.
Bạch Sương bảo vệ Nhị Bảo ở dưới người của mình, không cho người cướp Nhị Bảo đi.
Trương Thúy Nương nhìn một màn này đều sợ hãi, nàng ấy nắm chặt lấy tay Lâm Sanh, cầu cứu người bốn phía: "Cầu xin các ngươi cứu bọn họ đi, phía trước, lúc trước các ngươi cũng đã từng ăn thịt hổ phu nhân cho mà."
Nam nhân kia bị cầu xin đến trước mặt lạnh nhạt dời mắt đi, bọn họ có thể bảo toàn chính mình đã không tồi rồi, nào còn sẽ xen vào việc của người khác.
Trương Thúy Nương nhìn những người đó đều thờ ơ thì chợt lạnh lòng, cầm cục đá trên mặt đất lên nói với Lâm Sanh: "Sanh nhi con ở chỗ này không cần chạy loạn, nương đi hỗ trợ."
"Nương, con cũng đi!"
"Không, con chờ ở chỗ này, chúng ta không thể vong ân!" Nói xong, nàng ấy giơ cục đá xông vào chiến cuộc hỗn loạn.
Tiểu Lâm Sanh thấy thế cũng học bộ dáng của nàng ấy cầm cục đá lên xông qua.
Nhưng bọn họ đều là người già nữ nhân và hài tử, Giang Dương lại bị người cuốn lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó giống như bị điên bổ nhào vào trên người Bạch Sương bọn họ.
"Cứu mạng, cứu mạng... A, tiểu tiểu thư!" Đột nhiên bị người đạp một chân, cơ thể nghiêng ngả ngã ra ngoài.
Nhị Bảo bị một người nam nhân nhắc lên từ trên mặt đất, hắn ta nhe một hàm răng vàng tham lam nhìn Nhị Bảo: "Có thịt ha ha ha..."
"Hu hu hu..." Nhị Bảo bị dọa đến khóc lớn.
Đại Bảo thấy muội muội bị bắt muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị người nắm cổ một phen: "Tiểu con hoang muốn chạy không dễ dàng như vậy!"
"Tiểu công tử, tiểu công tử!" Triệu mụ mụ gấp đến độ muốn tiến lên cướp người về, lại bị người đạp một chân lên tay dùng sức nghiền áp.
"A!"
Khi Tô Oanh chạy tới, nhìn hai đứa nhỏ nàng xem thành bảo bối bị người coi thành dây thịt xách lên, nhìn Triệu mụ mụ bọn họ bị đạp ở dưới chân, cả người dâng lên khát máu.
Nàng giống như là một mũi tên rời cung đột nhiên xông ra ngoài, một chân đá bạo đá vào đầu nam nhân bắt Nhị Bảo.
Thân thể nam nhân kia cứng đờ, đầu đã lăn xuống mặt đất.
Tô Oanh ôm lấy Nhị Bảo, che lại đôi mắt cô bé một chân đạp lên trên đầu lăn đến bên chân kia nghiền nát, mắt phượng tràn đầy lệ khí ám hắc.
"Tìm chết!"
"Phu, phu nhân, phu nhân!" Bạch Sương nhìn bóng dáng của Tô Oanh, hét to lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận