[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 581: Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Bên Ngoài (2)


Chương 581: Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Bên Ngoài (2)
Chương 581: Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Bên Ngoài (2)
Chương 581: Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Bên Ngoài (2)
Tô Oanh một cước đá bay thị vệ đang lao đến, chậm rãi đi đến trước mắt Tô Thừa tướng.
"Tô, Tô Oanh, ngươi, ngươi muốn làm gì, ta, ta là, là phụ thân của ngươi... Ngươi dám..."
"Vậy bây giờ phụ thân đang sợ gì thế?" Tô Oanh nghiêng đầu, như một đứa con khéo léo hiểu chuyện.
Tô Thừa tướng lại càng sợ hơn, ông ta rong ruổi trong giới quan lại bao năm, trường hợp nào mà chưa gặp qua, sau khi leo lên đến vị trí cao, bên cạnh chỉ còn lại đám người a dua nịnh hót, sớm đã khiến ông ta quên đi sự sợ hãi ban sơ nhất của nhân loại.
Tiểu Giang Nguyên Thị và Tô Ngọc Nhan sợ hãi vô cùng, thị vệ hầu như đã bị Tô Oanh đánh bại nằm trên mặt đất, người cũng không chết, sống dở chết dở nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Bọn họ không dám tiến lên, càng không dám nhìn vào ánh mắt của Tô Oanh.
"Đồ mà hôm nay các người lấy ra, sau khi trở về ta sẽ gạch bỏ trong danh sách từng cái một, bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại làm chi phí ăn uống mấy năm nay của ta, nếu như đồ mà các người trả về không đủ bảy mươi phần trăm, vậy thì đừng trách ta không khách khí, Tô Thừa tướng."
Tô Oanh chậm rãi đứng thẳng dậy, một quyền đánh gãy cây gậy gỗ ngăn trước mặt, không quay đầu lại và đi thẳng ra sân.
Những hạ nhân vây quanh ngoài sân muốn xem náo nhiệt lúc nhìn thấy Tô Oanh bước ra đều sợ ngây người, bọn họ còn cho rằng bên trong sẽ truyền ra tiếng kêu la thảm thiết của Tô Oanh, ai biết quả thật là tiếng kêu đau đớn của nam nhân, bọn họ muốn biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cửa sân khoá chặt, bọn họ không nhìn thấy gì cả.
Trên người Tô Oanh thậm chí không có một vệt máu, chỉ có quần áo hơi lộn xộn.
Tô Oanh đi ra khỏi phủ Thừa tướng, leo lên con ngựa đã đợi sẵn bên ngoài cửa.
Bạch Sương nhìn thấy Tô Oanh trở về, vội vàng nhìn khắp một vòng từ trên xuống dưới của nàng: "Vương phi, người không sao chứ?"
Tô Oanh thờ ơ cầm miếng điểm tâm trên bàn ăn: "Ngươi nói xem?"
Bạch Sương thở ra một hơi, mặc dù biết bản lĩnh của Vương phi, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, lúc bọn họ đến phủ Thừa tướng, Tô Oanh dẫn theo hai thị vệ đi vào, nàng ấy bị giữ lại bên ngoài, ai cái gì cũng không cho theo.
"Vương phi không sao thì tốt rồi."
"Đồ đã kéo hết về Vương phủ chưa?"
"Dạ, nô tì đã bảo bọn họ kéo hết về rồi."
Tô Oanh hài lòng gật đầu: "Trở về trước, ta đói rồi."
"Vâng."
Tô Oanh mới vừa đi, Tô Thừa tướng liền ngã xuống đất.
Đám người Tiểu Giang Nguyên Thị hoảng sợ chạy đến đỡ Tô Thừa tướng đứng dậy.
"Mau, mau đi gọi đại phu, đi mau."
Trên dưới phủ Thừa tướng đều hỗn loạn.
Nhưng điều này không có liên quan gì đến Tô Oanh cả.
Tô Oanh sắp về đến Vương phủ.
"Đồ đạc để đâu rồi?"
"Vương gia biết hôm nay Vương phi đến phủ Thừa tướng, sớm đã bảo người dọn cái kho nhỏ ở sân sau cho người chuyển vào rồi, đồ đạc sau khi lấy về đều chuyển đến bên đó.
Tô Oanh gật đầu, đi về phía nhà kho nhỏ.
Nàng thích kiểm kê chiến lợi phẩm của mình trước.
Lúc nàng đến nhà kho nhỏ, Triệu ma ma đang cầm danh sách so sánh, thấy Tô Oanh về đến liền chạy qua.
"Vương phi đánh Thừa tướng sao?"
Tô Oanh sờ mũi, mặt không đổi sắc, nói: "Không có."
Triệu ma ma sửng sốt, Tô Oanh lại nghe thấy bà ấy nhỏ giọng nói: "Sao lại không còn nữa, thật là đáng tiếc quá..."
Tô Oanh: "??"
"Dù sao trong đống của hồi môn năm đó của phu nhân, lấy bừa một món ở trong đống đó ra cũng có thể mua một tòa nhà nhỏ ở ngoại ô Kinh thành."
Tô Oanh biết mấy thứ đồ chơi đó đáng giá, nhưng nàng không nghĩ tới nó có giá trị như vậy: "Vậy thì phải giữ gìn cho cẩn thận." Thật ra nàng vốn muốn bán, mấy thứ này đẹp chứ không xài được, còn không bằng bán đổi thành bạc thật sự, nhưng Tiêu Tẫn vừa trở về, nàng đã bán của cải bốn phía để lấy gia sản tiền mặt khó tránh khỏi làm người ta hoài nghi Tề Vương phủ đang có hành động gì đó khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận