[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 592: Phế Đi, Ném Ra (1)


Chương 592: Phế Đi, Ném Ra (1)
Chương 592: Phế Đi, Ném Ra (1)
Chương 592: Phế Đi, Ném Ra (1)
Sắc mặt Khang Trạch Đế hơi ngưng lại, thậm chí còn cảm thấy lời Tô Oanh nói cũng khá có lý.
Ông ta đã sai người điều tra nguyên nhân của sự việc rồi, quả thật là Dung Minh Khê khiêu khích Tô Oanh trước, có lẽ là vì trước đây ông ta cũng từng nghe nói chuyện này, nhưng lại cho rằng Tô Oanh tự làm nhục mình, cho nên thấy việc nàng bị ức hiếp là đáng đời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Oanh nói không sai, nàng là con dâu hoàng gia, cho dù ông ta có thái độ thế nào với Tiêu Tẫn, khi ra ngoài, bọn họ đều đại diện cho uy nghiêm hoàng gia. Những kẻ dám đối xử với một Vương phi như vậy, chẳng phải nên chịu đánh sao?
Vì vậy, Tô Oanh không bị trách phạt gì, cứ thế rời cung.
Tô Oanh vừa rời khỏi chỗ Hoàng hậu, chẳng bao lâu sau đã có nội thị báo tin, nói rằng sứ đoàn nghị hòa của Nam quốc sắp đến kinh thành rồi.
Tiêu Tẫn đánh bại Nam quốc, Nam quốc chủ động đầu hàng, vì vậy, sau chiến tranh, phía bọn họ cũng chủ động phái sứ giả sang, nói là nghị hòa, thực chất là hai bên thương lượng, xem Sở quốc sẽ đưa ra điều kiện gì để tha cho bọn họ.
Tốc độ của Nam quốc khiến Khang Trạch Đế cảm thấy rất hài lòng: "Bảo thiếu khanh Hồng lư tự chuẩn bị một chút, đến lúc đó để hắn ta đi ra ngoài thành nghênh đón."
Đã nói là đến nghị hòa, vậy cũng phải giữ thể diện cho bọn họ.
"Vâng."
Sau khi Tô Oanh xuất cung, nàng lập tức trở về phủ Vương phi.
"Vương phi, vừa rồi phủ Thừa tướng có người mang khế đất nhà tới." Triệu ma ma mang một xấp giấy tờ ra, tất cả đều là khế đất do Tiểu Giang Nguyên thị sai người mang tới.
Ban đầu bà ta không muốn đưa, nhưng sau khi Tô Oanh đánh một trận thành danh ở phủ Trường An Hầu, mọi người đều biết tính tình của nàng chẳng dễ chọc.
Tiểu Giang Nguyên thị cũng không ngờ Tô Oanh lại dám đánh đến cả Tô Thừa tướng, nếu bà ta không giao những thứ này ra, Tô Oanh cũng sẽ có khả năng giết chết bà ta, nỗi sợ hãi trước vũ lực khiến Tiểu Giang Nguyên thị không thể không nhẫn nhịn nỗi đau cắt da xẻ thịt kia.
"Lão nô tự chủ trương, cho người đưa tất cả sổ sách một năm của các cửa hàng tới."
Tô Oanh gật đầu, trong số các món đồ của hồi môn năm đó của Giang Nguyên Thị, có nhiều cửa hàng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
"Được."
"Vương phi, đại công tử tới tìm, nói là muốn tính sổ với Vương phi."
"Đại công tử?" Tô Oanh không phản ứng kịp Đại công tử này là ai.
Bạch Sương lấy lại tinh thần rồi, mới nói: "Đại công tử phủ Thừa tướng sao?"
Nha hoàn tới truyền lời gật đầu.
Tô Oanh hiểu ra, Tiểu Giang Nguyên thị sinh được một cặp thai Long Phượng, con gái Tô Ngọc Nhan, con trai Tô Duệ, cũng là con trai trưởng duy nhất của Tô Thừa tướng, từ nhỏ đã được nuông chiều lên đến tận trời, trước kia từng bắt nạt nguyên chủ không ít lần.
Đã đến cửa tìm đánh, không cho hắn ta vào thì thật là có lỗi với nàng ta quá.
"Cho người vào đi."
"Vâng."
Bạch Sương cau mày: "Vương phi, sợ là đại công tử tới đây không có ý tốt."
"Vậy thì càng tốt."
Tô Oanh vuốt vuốt lại y phục mặc dù trên đó không có nếp nhăn nào, quay mặt lại thì đã thấy Tô Duệ hung hăng xông vào.
"Tô Oanh ngươi là đồ ngu ngốc, còn dám ra tay với cha nương của ta, hôm nay ta nhất định phải dạy ngươi làm người đàng hoàng!"
Tô Duệ chẳng hề nghi ngờ chút nào, rằng tại sao mình có thể hùng hùng hổ hổ tiến thẳng tới được trước mặt Tô Oanh như thế.
Hắn ta chỉ thẳng vào mặt Tô Oanh, hung hăng nói: "Ta nói cho ngươi biết, Tô Oanh, bây giờ ngươi phải quay lại dập đầu nhận sai với cha nương ta, trả lại mọi thứ đã lấy từ phủ Thừa tướng, bằng không ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Tô Oanh nhấc mắt lên một chút, liếc nhìn ngón tay hắn ta sắp chọc vào mắt nàng.
"Bình thường ngươi hay dùng chân, hay là tay nhiều hơn?"
Tô Duệ sững sờ, nghe không hiểu có ý gì: "Ngươi đừng có ngắt lời."
"Vậy thì phế cả tay lẫn chân luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận