[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 593: Phế Đi, Ném Ra (2)


Chương 593: Phế Đi, Ném Ra (2)
Chương 593: Phế Đi, Ném Ra (2)
Chương 593: Phế Đi, Ném Ra (2)
Tô Oanh đột ngột ra tay tóm lấy cổ tay hắn ta, dùng sức bẻ gập một cái thật mạnh.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng, Tô Duệ đau đến mức la hét ầm ĩ.
"Ồn ào quá."
Tô Oanh nhét một cái bánh nướng vào miệng hắn ta, rồi lại nhấc chân đá mạnh vào bắp chân hắn ta.
Xương chân đã đứt gãy, Tô Duệ đau đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Tô Oanh ghét bỏ đẩy hắn ta ra: "Đưa người về phủ Thừa tướng, bảo với họ, nếu còn lần sau nữa, sẽ để hắn ta có đường đến mà không có đường trở về."
"Vâng."
Khi Tô Duệ bị thị vệ phủ Vương phi xách tới ném trước cổng phủ Thừa tướng, bọn thị vệ ở phủ Thừa tướng đều bị dọa sợ chết khiếp.
Không phải vì có người bị ném trước cửa, mà là vì kẻ đến ném lại là người từ phủ Tề vương...
Bọn thị vệ phủ Thừa tướng đã có bóng ma tâm lý với phủ Tề vương, hay nói cách khác, với Tô Oanh rồi.
Đợi bọn thị vệ phủ Tề vương đi rồi, bọn chúng mới dám tiến lại gần, lột túi bao bố ra xem, nhìn một cái, trời ơi, nguy rồi.
"Đại công tử!"
Tô Duệ bị đánh đến gãy tay gãy chân, lúc Tiểu Giang Nguyên thị hay tin thì bà ta suýt chút nữa đã ngất xỉu.
"Con trai của ta..."
Hai ngày trước Tô Thừa tướng bị Tô Oanh chọc tức đến mức đổ bệnh, hôm nay mới khá hơn, nghe Tô Duệ bị Tô Oanh đánh tới tàn tật thì suýt nữa đã phun ra một búng máu.
Tô Duệ nằm trên giường rên rỉ: "Con chỉ muốn đòi lại công bằng cho phụ thân, không ngờ Tô Oanh lại trực tiếp làm tay chân con tàn phế, thật là quá độc ác, đau chết con rồi a a a a a!"
Tiểu Giang Nguyên thị lau nước mắt, trong lòng căm hận khôn xiết, hận Tô Oanh ra tay quá tàn nhẫn, con trai bà ta năm nay sắp tham gia kỳ thi cuối năm, chỉ cần thi đỗ, cộng thêm sự giúp đỡ của Tô Thừa tướng là có thể ra làm quan, giờ phút này, tay chân lại bị gãy hết rồi thì làm sao mà thi được nữa!
"Lão gia, thiếp tự nhận mình chẳng làm gì tổn hại tới Oanh Oanh, sao nó lại căm ghét chúng ta đến thế, đó là đệ đệ của nó mà, sao nó có thể tàn nhẫn ra tay nặng nề như vậy..."
Tô Thừa tướng nhớ lại cảnh tượng mình bị Tô Oanh uy hiếp, lửa giận trong lồng ngực dâng lên cao ngút đến tận đỉnh đầu.
"Đồ nghiệt nữ, từ nhỏ đã rắp tâm tính toán, gian xảo hết sức, Duệ nhi, con hãy ở nhà dưỡng thương, vi phụ sẽ không bỏ qua chuyện này!"
"Cha, cha nhất định phải dạy cho con tiện... Tô Oanh một bài học!"
Tô Thừa tướng vác gương mặt nặng nề rời khỏi phòng.
Tô Duệ vẫn rên rỉ không dứt: "Mẫu thân, con tiện nhân Tô Oanh đó sao lại trở nên đáng gờm đến như vậy, hay là từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn giả vờ trước mặt chúng ta!"
Tô Duệ trước đây từng bắt nạt Tô Oanh không ít lần, hắn ta biết rõ nàng là người thế nào hơn bất kì ai khác, nếu không thì cũng không dám xông vào phủ Tề vương một mình.
Hai ngày nay, Tiểu Giang Nguyên thị cũng suy tư rất nhiều về vấn đề này, Tô Oanh thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi như thể đã hoàn toàn đã trở thành một người khác, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nhưng xét về ngoại hình, nàng vẫn chính là Tô Oanh, vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là nàng vẫn luôn giả vờ trước mặt bọn họ!
"Mặc kệ rốt cuộc vì sao nó lại thay đổi thành ra như vậy, dám cả gan đánh con thế này, ta sẽ không tha cho nó."
"Mẫu thân, người định làm gì thế?"
Đôi mắt Tiểu Giang Nguyên thị híp lại: "Nàng ta dám hành động ngang ngược như vậy, cùng lắm cũng chỉ vì dựa vào Tề vương, nếu Tề vương vứt bỏ nàng ta không để ý, con nghĩ nàng ta có còn dám khoe khoang phách lối nữa không?"
"Nương nói đúng, nàng ta chỉ lợi dụng quyền lực của Tề vương, nhưng con nghe nói Tề vương rất nuông chiều nàng ta, cũng không biết là bị làm sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận