[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 595: Sứ Giả Đến Thăm (2)


Chương 595: Sứ Giả Đến Thăm (2)
Chương 595: Sứ Giả Đến Thăm (2)
Chương 595: Sứ Giả Đến Thăm (2)
Chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, Tô Oanh đưa hai bé con ra khỏi phủ.
Trẻ con đều rất thích vui chơi, vừa ra khỏi Vương phủ, hai đứa nhỏ ngồi trong xe ngựa đã hào hứng nhìn đông ngó tây khắp nơi, giống như chưa từng nhìn thấy bao giờ vậy.
"A nương, kinh thành đông người quá à."
"Còn có bánh bao thịt nữa, bánh bao thịt thật lớn đó a nương."
Tô Oanh nhìn hai đứa trẻ ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng lại đáp lại những câu hỏi của chúng, chớp mắt một cái, xe đã ra khỏi cổng thành.
Lúc hồi kinh, Tô Oanh từng chú ý thấy bên ngoài thành có một bãi cỏ xanh rất rộng lớn.
Hôm nay trời đẹp, mấy người họ vừa tới bên ngoài đồng cỏ thì đã thấy xung quanh có khá nhiều xe ngựa, cũng có rất đông người ra ngoài chơi.
Xa phu tìm được một mảnh đất trống, dừng xe lại ổn định, sau đó, Tô Oanh nhảy xuống trước, rồi mới bế cả hai đứa nhỏ xuống.
"A nương, người nhìn bầu trời kìa, trên trời có nhiều diều quá."
Tô Oanh ngẩng đầu lên, quả thật có không ít những con diều bay thật cao.
Nàng dẫn hai đứa trẻ tìm một chỗ tương đối vắng người, sau đó để hai cái diều khác nhau vào tay hai đứa.
"Cầm lấy, lát nữa a nương chạy đằng trước, các con nhớ theo sau."
Lúc ở thành Thiên Khôi, Bạch Sương đã dạy nàng cách chơi món đồ này, nàng còn nhớ lần đầu tiên thả diều, gió lớn quá, thổi bay diều, thẳng thừng cắt đứt dây diều của nàng luôn.
"Con biết rồi a nương, Tễ Nhi đã biết chạy rất nhanh rồi ạ."
Tô Oanh giơ cao diều lên, thử hướng gió một chút rồi mới chọn hướng, bắt đầu chạy.
Nàng dựa theo Đại Bảo để điều chỉnh tốc độ chạy, không thể để Đại Bảo chạy đuổi theo nàng được.
"Được rồi Tễ Nhi, bây giờ con buông tay ra nào."
Đại Bảo vâng lời buông tay ra, chiếc diều chấp chới một hồi, sau đó cũng dần dần bay lên trời cao.
"Oa, diều của ca ca bay lên rồi, bay lên rồi!" Nhị Bảo hào hứng hô to: "A nương a nương, con cũng muốn, con cũng muốn."
Tô Oanh giữ chặt chiếc diều rồi đưa dây vào tay Đại Bảo: "Tễ Nhi cầm chắc, đừng để nó rớt xuống nhé."
"Con biết rồi a nương."
Tô Oanh quay sang chỗ Nhị Bảo, rồi cầm lấy dây diều từ trong tay cô bé: "Lúc nữa chạy nhớ cẩn thận đừng té ngã nhé, biết chưa nào?"
"Biết rồi ạ!"
Tô Oanh kéo dây diều: "Được rồi, chạy nào."
Nhị Bảo gắng sức giương cao diều trong tay, chạy hết mình về phía trước.
Hôm nay gió thổi rất vừa vặn, không mạnh cũng không nhẹ, vô cùng thích hợp để thả diều.
Chẳng mấy chốc, diều của Nhị Bảo cũng đã bay lên trời.
Tô Oanh buộc dây lại thật gọn gàng rồi mới đưa vào tay Nhị Bảo: "Cầm lấy này, cùng ca ca chơi vui vẻ nhé, a nương sẽ ngồi bên cạnh."
"Được ạ."
Sau khi thả diều cho hai đứa nhỏ xong, Tô Oanh cũng đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Bạch Sương đã trải chiếu trên đồng cỏ từ nãy, còn bày ra các loại điểm tâm và trái cây.
"Vương phi mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đã."
Tô Oanh cầm quả táo lên cắn một miếng rồi nằm phịch xuống cỏ, mùi cỏ non hòa cùng sương mai tràn đầy nơi chóp mũi nàng.
Nàng nhìn hai chiếc diều trên bầu trời, cả thể xác và tinh thần đều được thư giãn.
Để kiểm soát cánh diều, hai đứa trẻ liên tục lùi lại phía sau, có điều vẫn luôn có thị vệ theo sát, vì thế Tô Oanh cũng không quá lo lắng.
"Ôi ca ca ơi, ta sắp giữ không nổi rồi, diều của ta sắp bay mất!"
Diều càng bay cao thì gió càng lớn, gần như đã kéo Nhị Bảo rời khỏi mặt đất.
Thị vệ bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội tiến lên cầm lấy dây diều từ tay Nhị Bảo: "Tiểu Quận chúa, diều càng bay cao thì gió sẽ càng mạnh, hiện giờ sức gió quá lớn, người không giữ nổi, hay là để bọn thuộc hạ tới giúp."
Khó khăn lắm mới nhìn thấy được cánh diều bay cao, Nhị Bảo có chút tiếc nuối.
"Đợi thị vệ thúc thúc thu dây lại rồi sẽ cho muội." Đại Bảo nói.
"Được rồi được rồi, vậy ta đi ăn ăn chút đồ ngon đã."
Nhị Bảo hớn hở chạy về phía Tô Oanh, nhưng chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận