[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 597: Ai Cũng Thích Ăn Cỏ Gần Hang (2)


Chương 597: Ai Cũng Thích Ăn Cỏ Gần Hang (2)
Chương 597: Ai Cũng Thích Ăn Cỏ Gần Hang (2)
Chương 597: Ai Cũng Thích Ăn Cỏ Gần Hang (2)
Đứa trẻ khóc đến đau lòng, nương của cậu bé đã mất khi mới sinh cậu bé ra, nương đã làm cho cậu bé chiếc diều này trước khi mất.
Thấy cậu bé khóc càng khổ sở hơn, Nhị Bảo hơi bối rối, cô bé lấy một viên kẹo hoa quế trong chiếc túi nhỏ đeo bên người, đặt vào tay cậu bé: "Đừng khóc nữa, ta cho ngươi kẹo ăn, kẹo này là do Hạ gia gia làm đấy, ông ấy là người làm kẹo ngon nhất trên đời."
Cậu bé nghẹn ngào nắm chặt viên kẹo trong tay, nhưng vẫn cứng đầu không ăn.
"Người nhà của ngươi đâu? Sao ngươi không ở cùng họ?"
Cậu bé cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Họ không thích ở cùng ta."
Nhị Bảo nghiêng đầu, nắm lấy tay cậu bé: "Vậy ngươi tới chơi cùng ta và ca ca đi."
Phó Tranh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhàn tràn đầy ngạc nhiên: "Ngươi muốn cùng chơi với ta sao?"
"Đúng vậy, chị nói với ngươi, ta rất đáng gờm đấy, ta vừa thả được diều bay cao lắm, ta dẫn người đi xem nhé."
Nhị Bảo vui vẻ kéo cậu bé quay lại theo đường cũ.
Phó Tranh ngơ ngác đi theo cô bé, cùng cô bé ra khỏi khu rừng nhỏ.
Hai đứa trẻ không biết tất cả những gì vừa xảy ra đều rơi vào tầm mắt của Tô Oanh.
Nàng ăn xong quả táo thì tìm đến, giữa đường gặp Nhị Bảo, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Nhị Bảo đã thấy việc nghĩa lập tức xông vào rồi, chẳng biết đứa chỉ có một mình mà lấy đâu ra dũng khí ném bao cát.
Tô Oanh nhìn theo hướng hai đứa trẻ rời đi, hỏi: "Cậu bé kia là người quý phủ nào vậy, có biết không?"
Bạch Sương vốn luôn đi sát bên cạnh Tô Uyển, cũng chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, đáp: "Nô tỳ biết, đó là cháu đích tôn của phủ Trấn Quốc công, năm nay khoảng bảy, tám tuổi, nhưng nhìn vóc người cũng không khác tiểu Quận chúa là bao."
Tô Uyển nhướn mày, bảy, tám tuổi, rõ ràng là phát triển không tốt lắm, chỉ cần nhìn mái tóc xơ xác là biết.
Phủ Trấn Quốc công là gia tộc Công tước ở cấp bậc cao nhất, e là ngay cả nha hoàn hạ đẳng cũng không thể nuôi thành thế này, vừa nhìn đã thấy rõ ràng là bị ngược đãi.
Quả nhiên, chỉ nghe Bạch Sương nói tiếp: "Trấn Quốc công đã nhiều tuổi rồi, nô tỳ nghe nói mấy công tử nhà ông ấy đều theo văn chứ không theo võ, trong đó có đại công tử là tài năng nhất, giờ đã làm Hồng Lư tự khanh rồi. Hồi trước đại công tử kết hôn với người của phủ Hoa Quốc công, nhưng tiểu thư của phủ Hoa Quốc công bị băng huyết khi sinh con. Sau đó phủ Hoa Quốc công không muốn cắt đứt quan hệ thông gia này nên đã gửi một tiểu thư khác của quý phủ đến làm vợ kế..."
Tô Oanh nghe mà nhăn mặt: "Muội muội gả cho tỷ phu à?"
Bạch Sương gật đầu.
"Giới quý tộc ai cũng thích ăn cỏ gần hang sao?"
Lẽ ra mẹ kế của đứa bé kia là tỷ muội của mẹ đẻ cậu bé, dù sao cũng phải đối xử với cậu bé tử tế mới phải, nhưng nhìn cậu bé đó, đâu có vẻ gì là được đối xử tốt.
Tô Oanh là người thẳng tính, ghét nhất loại người lòng và lòng vòng, không nhìn ra được thủ đoạn này.
Nàng đi theo Nhị Bảo đến nơi bọn nhỏ đang chơi, đã thấy Nhị Bảo vui vẻ kéo bàn tay nhỏ bé của Phó Tranh, cùng nhau cười đùa thả diều.
Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch không biết sợ người lạ.
"Ca ca, ca ca, diều của huynh sắp bay mất rồi kìa, mau bắt nó lấy nó đi!" Nhị Bảo buông tay Phó Tranh ra, quay người chạy đến chỗ Đại Bảo, ôm lấy cậu bé từ phía sau ngăn không cho con diều bị cuốn đi mất.
Phó Tranh nhìn hai huynh muội chơi đùa, đứng ngây ra ở đó, thấy Nhị Bảo níu lấy có hơi khó nhọc, cậu bé bỗng lấy dũng khí tiến lại gần ôm giữ lấy Nhị Bảo từ phía sau.
"Vừa rồi là ai, ai đã đánh Duẫn nhi nhà ta!"
Dây diều trong tay Đại Bảo đứt "phựt" một tiếng, con diều ở trên trời bay càng lúc càng xa, trong một lúc đã bay đi rất xa.
"Diều, diều của ta!" Đại Bảo sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng con diều đã sớm bay đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận