[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 602: Đau Đớn Mà Người Thường Không Thể Chịu Được (1)


Chương 602: Đau Đớn Mà Người Thường Không Thể Chịu Được (1)
Chương 602: Đau Đớn Mà Người Thường Không Thể Chịu Được (1)
Chương 602: Đau Đớn Mà Người Thường Không Thể Chịu Được (1)
Tô Oanh ngồi xuống ghế, vẫy tay gọi Phó Tranh đến trước mặt nàng, duỗi tay sờ trên người hắn.
Phó Tranh xấu hổ rụt cổ, không biết Tô Oanh đang muốn làm gì.
"Vừa rồi ta thấy cốt cách của ngươi không tồi, so với bọn Linh nhi càng thích hợp để luyện võ hơn, chỉ là nền tảng của ngươi quá kém." Bởi vì suy dinh dưỡng lâu ngày nên khí huyết của Phó Tranh không được điều động lên, dẫn đến chân khí trong thân thể đều tứ tán.
"Vương phi, ta nhất định sẽ nỗ lực học."
Tô Oanh gật đầu, duỗi tay điểm lên huyệt vị của cậu bé, trong thời gian ngắn ngủi, Phó Tranh cảm thấy toàn thân mình nóng lên.
Kích hoạt huyệt vị, sau khi khí huyết trong cơ thể được điều động lên, sắc mặt thoạt nhìn đã khá hơn nhiều.
Ngay sau đó, Triệu ma ma nhờ người mang đồ ăn vào.
"Ăn cơm trước, ăn no rồi ngủ một giấc, chuyện luyện võ không vội."
Phó Tranh nhìn một bàn đồ ăn, có chút câu nệ mà đứng ở một bên: "Vương phi, ta đến phòng hạ nhân ăn là được rồi."
"Tiểu ca ca, ngươi lại đây ngồi với ta." Nhị Bảo tích cực lôi kéo tay Phó Tranh ngồi lên ghế."
Tiêu Tẫn vào phòng, thấy ở trên bàn cơm lại nhiều thêm một đứa nhỏ, hắn dò hỏi nhìn Tô Oanh, Tô Oanh nói: "Trưởng tôn phủ Trấn Quốc Công, Phó Tranh."
Phó Tranh thấy Tiêu Tẫn vào phòng thì nhanh chóng đứng lên: "Tham kiến Vương gia."
Tiêu Tẫn cau mày, Trấn Quốc Công là một hãn tướng hiếm có của Sở quốc, bọn họ còn từng uống rượu chung với nhau, hắn nhớ rõ lần đó ông ta uống rượu say, nói trưởng tôn của ông ta đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẹ.
Việc đó đến nay là thời gian bảy tám năm, nhưng nhìn đứa nhỏ trước mặt vóc người cũng không khác Linh Nhi là mấy, thậm chí còn không cao bằng Linh Nhi.
"Ngồi xuống đi."
"Đa tạ Vương gia." Sau khi Tiêu Tẫn trở về, cậu bé càng câu nệ hơn.
Đã chơi ở bên ngoài nửa ngày, mấy đứa nhỏ đều đã đói bụng, thấy Tô Oanh cầm đũa lên, bọn chúng cũng cầm đũa lên ăn.
"Tiểu ca ca, ngươi ăn nhanh đi, thịt kho tàu này ngon lắm." Nhị Bảo hận không thể hoá thành người gắp đồ ăn, trong nháy mắt chén của Phó Tranh đã bị chất đầy
"Đa tạ tiểu quận chúa, tiểu quận chúa ăn nhanh đi, đừng lo lắng cho ta."
"Được rồi." Nhị Bảo đảo mắt nhìn về phía cái đùi gà trước mặt Đại Bảo."Ca ca, ta muốn ăn đùi gà."
Đại Bảo cầm đũa kẹp đùi gà, ngay lúc Nhị Bảo vui vẻ cầm bát đưa sang, Đại Bảo lại lấy đùi gà bỏ vào chén mình cắn một miếng.
Nhị Bảo trợn to hai mắt: "Ca ca quá đáng!"
Đại Bảo lại giống như không có chuyện gì, cắn thêm một miếng gà: "Đùi gà ăn ngon thật."
Nhị Bảo tức giận phồng mặt nhỏ, gắp một miếng sườn hung dữ cắn một miếng: "Ta mới không thèm ăn xương sườn ca ca đưa."
Một bữa cơm ngon đầy náo nhiệt.
Sau khi ăn no, Tô Oanh cho bọn nhỏ ra ngoài tiểu viện chơi để tiêu hoá.
Tiêu Tẫn thổi thổi chén trà trong tay, đưa đến trước mặt Tô Oanh: "Sao lại đưa Phó Tranh về?"
Tô Oanh cầm chén trà, rũ mắt uống một ngụm, vốn dĩ nàng không nghĩ đến việc xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn thân hình đơn bạc cô tịch của đứa nhỏ kia, giống như nàng thấy được dáng vẻ của bản thân năm đó, cũng bất lực như vậy.
Đối với hài tử, nàng vẫn còn giữ lại vài phần mềm lòng.
"Ngươi có từng nghe qua, có mẹ kế thì sẽ có cha kế? Ngươi xem hắn có chút nào giống với hài tử tám tuổi không?"
Tiêu Tẫn nhíu mày, nhắc nhở nói: "Dẫu sao thì hắn cũng là con nhà người ta." Nếu phủ Trấn Quốc Công muốn người, bọn họ cũng khó mà giữ lại.
"Bảy ngày, cho ta thời gian bảy ngày, việc này ngươi cứ qua loa lấy lệ mà cho qua đi."
"Ngươi che chở hắn như thế thì cũng vô dụng thôi." Sớm muộn gì người cũng phải trở về.
"Cho nên, ta cho hắn thời gian bảy ngày để học được cách tự bảo vệ mình, cơ hội này đưa đến cho hắn, chính hắn có thể bắt được hay không thì phải xem bản thân hắn." Rốt cuộc nàng cũng không phải nhà từ thiện, đem cá cho người ta không bằng dạy người ta bắt cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận