[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 61: Cảm Kích Nàng (2)


Chương 61: Cảm Kích Nàng (2)
Chương 61: Cảm Kích Nàng (2)
Chương 61: Cảm Kích Nàng (2)
"Mau thu liễm chút, ta bắt mạch cho ngươi, xem có xuất huyết bên trong hay không." Tô Oanh vừa nói, vừa đặt tay lên mạch của Hạ Thủ Nghĩa.
Hạ Thủ Nghĩa thành thật: "Tiểu nương tử hiểu được không ít."
Tô Oanh không khiêm tốn chút nào gật đầu: "Ừ, xác thật không ít, ngươi không có nội thương, chỉ là miệng vết thương này hơi lớn, nhưng vấn đề không lớn."
Sau khi Tô Oanh rửa sạch sẽ miệng vết thương cho Hạ Thủ Nghĩa, từ trong túi y phục lấy ra miếng dán liền vết thương, dán ở miệng vết thương vỡ ra của ông ấy, sau đó kéo một chút.
Hạ Thủ Nghĩa nhìn đến trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng: "Đây, đây là thứ gì? Nhẹ nhàng kéo như vậy, thịt bị cắt ra là có thể dính vào nhau?"
"Không có thần như vậy, chỉ là kéo thịt đến một chỗ để nó liền lại thôi, đây là mua ở trong tay một hải thương khi tới huyện thành." Tô Oanh cảm thấy, mình cần phải để người bên cạnh chậm rãi tiếp nhận một số đồ vật mới nàng lấy ra từ trong không gian.
Lời tuy là nói như vậy, Hạ Thủ Nghĩa vẫn cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng được.
Sau khi trị liệu cho Hạ Thủ Nghĩa xong, Tô Oanh mới đến trước mặt Bạch Sương các nàng.
"Triệu mụ mụ, Bạch Sương, cảm ơn các ngươi." Nàng thấy lúc ấy hai người là cực lực bảo vệ cho hai đứa nhỏ, không tiếc dùng thân thể của mình trở thành lá chắn thịt.
"Phu nhân nói những thứ này để làm gì, ngươi cùng Vương gia có thể bình an trở về, đối chúng ta tới nói chính là lớn nhất chuyện tốt."
Triệu mụ mụ lau nước mắt, trời biết lúc ấy bà ấy thấy Tô Oanh nhảy xuống, rốt cuộc có bao nhiêu đau lòng, chỉ hận không thể nhảy xuống theo nàng, nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ, bà ấy lại không thể đi tìm chết.
Tô Oanh vừa xử lý vết thương trên người cho các nàng, vừa nói: "Ừ, mặc dù là bị lưu đày, cuộc sống sau này của chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt."
"Vâng, vâng."
Bên cạnh xe ngựa, Tiêu Tẫn cầm thuốc trị thương đưa cho Giang Dương.
"Xử lý vết thương trên người."
"Đúng vậy."
"Lúc trước ngươi để lại ám hiệu cho Lâm Cẩm bọn họ, bọn họ vẫn luôn không xuất hiện sao?"
Lâm Cẩm và Lâm Khôn là ám vệ bên người hắn, bởi vì thân phận đặc thù, bọn họ cũng không ở trong danh sách bị lưu đày, trừ hắn và mấy thân tín của hắn ra, cũng không ai biết tồn tại của bọn họ.
Khi mới ra kinh thành, bọn họ vẫn luôn đi theo, sau hắn lại để cho bọn họ làm chuyện khác sự, tính thời gian sớm nên trở về rồi.
"Vâng, thuộc hạ đã để lại ám hiệu hai lần, nhưng đều không nhận được đáp lại, Vương gia, bọn họ có thể hay không..." Gặp phải bất trắc, câu nói tiếp theo, Giang Dương thật sự không đành lòng nói ra.
Tiêu Tẫn nhíu mày: "Bọn họ hành sự kín đáo, có thể bị chuyện gì đó vướng chân, chờ một chút."
"Vâng."
Ban đêm, đội ngũ nghỉ ngơi ở ngoài cửa thành.
Buổi tối Tô Oanh cầm bánh nướng mua từ trong túi y phục để mọi người ăn và uống nước, lại cầm cho một người miếng thịt hổ khô, hôm nay mọi người đều bị thương, từ sau khi Tiêu Tẫn và Tô Oanh rơi xuống vực, bọn họ chưa từng có giấc ngủ cảm thấy an ổn, hiện tại bọn họ đều bình an trở lại, cuối cùng là bọn họ có thể ngủ ngon một giấc.
Chỉ là ngủ đến nửa đêm, trời lạ đổ mưa.
Tô Oanh dựa vào bên cạnh xe ngựa mở mắt ra, đã thấy có người đi về phía bên này ở trong màn mưa đen nhánh.
Bởi vì bị mưa dội, người đội ngũ lục tục tỉnh lại.
"A, ngươi nhìn bên kia, sao lại có nhiều người đến đây như vậy?" Có phạm nhân chỉ về phía đừng quan ngoài cửa thành nói.
Những người khác nghe thấy giọng nói của hắn, rối rít nhìn lại đường quan, quả nhiên thấy có người đông nghịt đã đi tới.
Thừa dịp bóng đêm, những bóng dáng màu đen đó dần hiển ra ở dưới ánh trăng màu xám trắng.
Khuôn mặt của bọn họ tái nhợt, tiều tụy, như cái xác không hồn đi tới ngoài cửa thành, thấy cửa thành còn chưa mở, đã tìm một nơi ngồi trên mặt đất, như vậy đều còn thê thảm hơn bọn hắn những phạm nhân lưu đày này vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận