[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 610: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (1)


Chương 610: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (1)
Chương 610: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (1)
Chương 610: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (1)
Người đang dọn dẹp là Viên chưởng quầy, bà ta là vợ của Lý chưởng quầy, sau khi biết Lý chưởng quầy bị đánh ra như vậy bà ta rất lo sợ, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy may mắn, thu dọn đóng cửa tiệm, ai mà biết Tô Oanh sẽ có đánh sập cái tiệm này không chứ.
Lúc này làm gì dám nói dối câu nào: "Bẩm vương phi, tính toán một năm có thể, có thể có lợi nhuận từ ba đến năm nghìn lượng bạc, chủ yếu là dao động trong khoảng này."
Tiểu Giang Nguyên Thị đã quản lý cửa tiệm này hơn mười năm rồi, nói cách khác thì Tiểu Giang Nguyên Thị đã bỏ ra cũng bốn năm vạn lượng bạc rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng Viên chưởng quẩy cho người đến phủ thừa tướng đã rất lâu rồi vẫn chưa có quay lại.
Viên chưởng quầy im lặng, mồ hôi đầm đìa.
"Sổ sách lúc trước đâu, lấy ra đây."
"Vâng, vâng."
Viên chưởng quầy lập tức lấy sổ sách ra.
Tô Oanh tiện tay lật xem, lợi nhuận từ đồ trang sức có thể lên đến mấy trăm phần trăm, đúng là món lời kếch xù thật mà.
Tô Oanh còn chưa có xem xong thì nhìn thấy có người vội vội vàng vàng chạy vào: "Chưởng quầy này..." Người đó còn chưa kịp nói xong, vừa quay người đã nhìn thấy Tô Oanh đang ngồi bên cạnh đó nên bị dọa sợ đến nỗi nghẹn cả họng, không thể nói ra lời nào.
Tô Oanh lạnh lùng nói: "Giấy bạc đâu, đã lấy được chưa?"
"Lấy, lấy được rồi."
Người đó run rẩy lấy tờ tiền trên người ra, dùng hai tay thận trọng đưa cho Tô Oanh.
Tô Oanh cầm tờ tiền qua nhìn, cảm thấy thoả mãn rồi.
Tô Oanh chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Viên chưởng quầy: "Muốn giữ lại không?"
Viên chưởng quầy tất nhiên là muốn giữ lại rồi, số bạc hàng tháng cửa tiệm gửi đều hết sức hào phóng, nhưng bà ta là người của Tiểu Giang Nguyên Thị mà, Tô Oanh sẽ không dùng bà ta nữa sao?
"Vương phi thứ tội, lúc trước đúng là phu nhân bị lừa hồ đồ rồi, mong vương phi cho phu nhân thêm một cơ hội."
Tô Oanh lấy trong người ra một viên thuốc màu đen.
"Đây là một viên thuốc độc, ta có thuốc giải, nếu như ngươi dám uống nó, bổn phi sẽ dùng ngươi."
Viên chưởng quầy sửng sốt nhìn chằm chằm vào viên thuốc độc, căn bản không dám động đến.
Đúng vào lúc này, một cô gái bước ra từ phía sau Viên chưởng quầy, cầm viên thuốc độc trên tay Tô Oanh không chút sợ hãi uống nó.
"Vương phi hãy dùng tiểu nữ đi, tiểu nữ nhất định sẽ không làm vương phi thất vọng."
Tô Oanh dời mắt nhìn về phía cô gái đó, nàng ấy trông có vẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng đôi mắt của nàng ấy lại hiện lên sự chín chắn hơn tuổi của mình: "Ngươi tên là gì?"
"Tiểu nữ Nghê Sương, đến cửa tiệm làm việc từ ba năm trước, vẫn luôn ở cửa tiệm bán hàng, rất quen thuộc với chuyện kinh doanh ở đây, cũng như quen biết với mọi khách hàng đến đây mua đồ."
Viên chưởng quầy vốn không có ý định uống viên thuốc đó, nhưng khi nhìn thấy nàng ấy cướp lấy viên thuốc bỗng trở nên gấp gáp.
"Vương phi, ta sẵn lòng, ta sẵn lòng uống nó, ta sẵn lòng dốc sức cho vương phi."
"Muộn rồi, chỉ có một viên thuốc, xem ngươi cũng rất thức thời, bổn phi tha cho ngươi một con đường sống, đi đi."
"Vương phi..."
"Cút." Đôi mắt phượng sắc bén của Tô Oanh nheo lại.
Viên chưởng quầy sợ hãi vội bỏ chạy.
"Nghê Sương, bổn phi tin ngươi một lần, nửa tháng sau, nếu như ngươi làm tốt, bổn phi sẽ lập khế ước cho ngươi."
"Đa tạ vương phi."
"Giúp bổn phi truyền lệnh xuống, ai không muốn chết, hai ngày tới hãy đem hết tất cả số tiền đã trộm ở cửa hàng đến vương phủ, nếu không sẽ không có ai cứu được các ngươi đâu."
Nghê Sương nhận tờ lệnh từ Tô Oanh, trên đó đều là các cửa hàng dưới danh nghĩa của Tiểu Giang Nguyên Thị.
"Vương phi yên tâm, tiểu nữ nhất định sẽ truyền đạt lại."
Khi bước ra khỏi cửa tiệm, trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển thành sắc tối.
"Vương phi, có cần đến cửa hàng khác để xem xem không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận