[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 611: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (2)


Chương 611: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (2)
Chương 611: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (2)
Chương 611: Vừa Lòng Khi Đến, Vui Lòng Khi Đi (2)
Tô Oanh lắc đầu: "Không đi nữa, quay về vương phủ cũng đã tối rồi, quay về trước đi."
"Vâng."
Tô Oanh vui vẻ khi đến, cũng vừa lòng khi về.
Tiểu Giang Nguyên Thị trực tiếp lâm bệnh, là thật sự lâm bệnh, tối đó đột nhiên nổi sốt cao, Tô thừa tướng lo lắng liền cho gọi thái y trong cung đến khám.
Thái y xem xong chỉ nói là bị nộ khí công tâm, là bị bệnh khí.
Tô Oanh quay về vương phủ, còn chưa ngồi được bao lâu thì có người đến, nói là hoàng hậu triệu kiến.
Công chúa Chiêu Hi là khuê nữ của hoàng hậu, hoàng hậu gọi ta tiến cung vào giờ này là có việc gì, nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
"Không đi, cứ nói ta bệnh rồi, thái y nào đến cũng nói là bệnh rồi."
Trương Thư Minh nhìn Tô Oanh cả người tràn đầy năng lượng, bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Bên kia tức giận đùng đùng bỏ đi.
Triệu ma ma biết được tiền căn hậu quả, khó tránh có chút lo lắng trong lòng: "Hoàng hậu vẫn luôn sủng ái công chúa Chiêu Hi, chuyện này e là hoàng hậu sẽ không chịu để yên."
Tô Oanh cầm điểm tâm trên bàn cắn nhẹ một miếng: "Nàng ta tự mình đến đòi đánh, ta không đánh nàng ta thì thật có lỗi với nàng ta quá. Triệu ma ma yên tâm, nếu bà ất thật sự muốn ta tiến cung, ta sẽ..."
"Vương phi, hoàng hậu... thật sự không được đánh đâu." Triệu ma ma lo lắng không ngớt vội vàng cắt lời Tô Oanh.
Tô Oanh liếm miệng, điểm tâm này ăn khi vừa làm xong thì ngon hơn nhiều: "Biết rồi."
Câu trả lời, thực sự quá qua loa rồi.
Triệu ma ma đành chùn bước: "Nếu như thật sự phải đánh... Vậy thì, vậy cũng nên đánh ở chỗ nào mà không ai thấy."
Tô Oanh dừng lại: "Triệu ma ma, ngươi thay đổi rồi."
Triệu ma ma ôm trán, luôn có người thích đến thăm dò độ cứng nắm đấm của vương phi, bà ấy còn cách gì nữa chứ?
"Cũng không biết chuyện này có làm liên luỵ đến vương gia không?"
Điều này khiến Tô Oanh cau mày: "Chàng ấy có gì không được?"
Tiêu Tẫn : "..."
"Bổn vương được hay không, tối nay ngươi có cần thử không?"
Triệu ma ma che mặt, bà ấy già rồi, bị lãng tai không nghe thấy gì cả.
Tô Oanh nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Trời còn chưa tối, sao ngươi đã quay về rồi?"
Tiêu Tẫn ngồi xuống bên cạnh Tô Oanh, thuận tay lấy điểm tâm từ trong tay nàng cho vào miệng: "Nghe nói vương phi của ta hôm nay thu được không ít, bổn vương nóng lòng vội quay về để đếm bạc."
"Cái đó là của ta."
"Thì là của ngươi, của ngươi cũng là của ta, của ta cũng là của ngươi."
Phì!
Tô Oanh phát hiện ra Tiêu Tẫn ngày càng không biết xấu hổ.
"Vừa rồi người hoàng hậu phái tới đã bị ta đuổi đi."
"Đuổi rồi thì tốt."
"Nàng ta sẽ không phải người tới nữa chứ?"
"Ngày mai trong cung sẽ cử hành tiệc đón gió tẩy trần nghênh đón sứ đoàn Nam quốc."
Trước khi yến hội kết thúc, hoàng hậu tạm thời không tới tìm Tô Oanh để gây phiền toái.
"Người Nam quốc tới rồi sao?"
"Ừ, đã đến từ hai ngày trước, hoàng thượng sai Tiêu Tuyệt đi tiếp đãi rồi."
Hứng thú của Tô Oanh hơi vơi đi một chút, nàng định nói với Tiêu Tẫn chờ nàng đoạt lại tất cả mọi thứ, bố trí người ở đây ổn thỏa, nàng sẽ phải trở về Bắc hoang rồi.
Có điều nghĩ đến phản ứng kịch liệt của Tiêu Tẫn khi lần trước nàng nói phải rời khỏi đây, nàng nghĩ cứ để mọi chuyện làm xong hết rồi mới lại nói với hắn.
Lúc Tô Oanh tỉnh dậy, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Tiêu Tẫn đã dựa vào nàng, ngồi xuống, hai người gần gũi tới mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên cần cổ mình.
Tô Oanh hơi nhíu mày muốn đứng dậy, lại bị Tiêu Tẫn túm tay lại: "Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì?"
Mắt Tô Oanh lóe lên: "Nghĩ tối nay sẽ ăn món gì."
Tiêu Tẫn khẽ hừ một tiếng: "Tô Oanh, có ai nói cho ngươi biết lúc ngươi nói dối ánh mắt sẽ lay động không?"
Tô Oanh cực kì ít nói dối, nàng thực sự không biết.
"Dựa sát như vậy làm gì." Tô Oanh đưa tay đẩy hắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận