[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 615: Ngươi Muốn Cái Gì (2)


Chương 615: Ngươi Muốn Cái Gì (2)
Chương 615: Ngươi Muốn Cái Gì (2)
Chương 615: Ngươi Muốn Cái Gì (2)
Vũ Vương siết chặt nắm đấm, câu này quả đúng là làm nhục người khác mà!
Vũ Vương đảo mắt nhìn về phía Tô Oanh: "Đã vậy thì để chúng ta lĩnh hội một chút đi, cùng giao đấu với Vương phi!"
Đã nói vậy rồi, Khang Trạch Đế không muốn cho Tô Oanh đi ra cũng không được.
Hắn kiên trì mở lời: "Tô Oanh, ngươi có bằng lòng tiếp nhận khiêu chiến của võ sĩ Nam quốc không?"
Tiêu Tẫn thấp giọng nói: "Lần này Nam quốc dẫn võ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc đến, không nên đồng ý." Nói xong, hắn định đứng lên thì bị Tô Oanh kéo lại: "Không, ta muốn thử một chút."
Tiêu Tẫn nhíu mày, Tô Oanh phủi mảnh vụn bánh ngọt trên người mình rồi đứng lên: "Hoàng thượng, trước khi tỷ thí, thần phụ có một việc muốn Hoàng thượng đòi công đạo giúp."
Khang Trạch Đế nghi hoặc: "Ngươi muốn công đạo gì?"
"Trước đây Chiêu Hi công chúa phóng ngựa trên đường khiến bách tính vô tội bị thương, suýt chút nữa đụng phải thần phụ. Nhưng sau chuyện này Chiêu Hi công chúa không có một lời xin lỗi nào, xin Hoàng thượng đòi công đạo cho thần phụ và những bách tính kia."
Hoàng hậu không ngờ Tô Oanh lại dám chủ động nói chuyện này.
"Tô Oanh, ngươi đả thương công chúa lại còn dám cáo trạng trước sao!"
"Hoàng hậu chớ vu oan người tốt, ai ra tay trước dân chúng nhìn thấy cả, Hoàng thượng cứ phái người đi tra hỏi."
Đương nhiên Khang Trạch Đế biết Chiêu Hi công chúa phóng ngựa đả thương người trước, nhưng Tô Oanh dám đánh công chúa, chuyện này khiến hắn thấy tức giận hơn.
"Chuyện này trẫm sẽ phái người điều tra rõ liệu Chiêu Hi công chúa có sai thật không, trẫm cũng sẽ khiển trách công chúa."
Sở dĩ Tô Oanh nói ra chuyện này vì không muốn để Hoàng hậu tìm nàng tính sổ nữa, chuyện đả thương người khác như vậy, hoàng hậu là người trong hậu cung không có tư cách nhúng tay vào.
Không phải do nàng sợ hoàng hậu, mà do không muốn lãng phí thời gian đối phó nàng ta nữa.
"Vậy thì ta tạ ơn Hoàng thượng, nếu đã tỷ thí thì liệu có phải nên có khen thưởng không?"
Các đại thần lén cười trộm, còn chưa đánh nữa mà, Tô Oanh cảm thấy bản thân mình thắng được à, cuồng vọng quá rồi!
Khang Trạch Đế nói: "Ngươi muốn cái gì?"
"Hoàng thượng ban cho cái gì thì ta nhận cái đó."
Khang Trạch Đế cau mày, liếc nhìn tổng quản đại nội, tổng quản đại nội hiểu ý, khom người lui xuống.
Ngay sau đó, Tô Oanh lại nhìn về phía Vũ Vương: "Nam quốc ở đâu?"
Vũ Vương nghe vậy bèn vẫy tay, cho người mang đến một chiếc hộp.
Vũ Vương cầm lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một bộ sưu tập đá quý rực rỡ.
Tô Oanh nhướng mày, coi như hài lòng.
Bên kia, tổng quản đại nội lấy ra một cây gậy như ý bằng ngọc.
Chất ngọc sáng bóng trong suốt, vừa nhìn đã biết vô cùng quý giá.
Vũ Vương quay người ra lệnh cho những người xung quanh, không lâu sau, một nam nhân cao lớn như núi, đứng trước mặt Tô Oanh, ít nhất có ba võ sĩ to lớn như vậy đi vào giữa đại điện.
Rất nhiều người đều đổ mồ hôi hột cho Tô Oanh khi nhìn thấy võ sĩ vạm vỡ như vậy, sắc mặt Khang Trạch cũng tối sầm lại.
Trong đôi mắt rủ xuống của Hoàng hậu hiện lên một tia lạnh lùng, Tô Oanh, ngươi không phải rất mạnh mẽ sao, hôm nay bản cung muốn ngươi chết thật nhục nhã!
Trong lòng Tiểu Giang Nguyên Thị vô cùng vui sướng, tốt nhất là đánh cho Tô Oánh đến mức không thể đứng dậy được!
Cũng có người thổn thức, cảm thấy Tô Oanh thật sự xui xẻo, nhưng ai bảo nàng vừa trở về đã đắc tội với người khác khắp nơi, bây giờ đã đụng phải những người không nên chọc, đây cũng là đáng đời!
Rất nhiều người đang chờ xem Tô Oanh bị chê cười, ngay cả nhóm sứ thần của Nam quốc cũng đã nghĩ đến cái chết của Tô Oanh sẽ mất mặt đến mức nào.
Vẻ mặt Tiêu Tẫn không hề thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy bàn tay cầm chén rượu của hắn đều đã siết chặt lại.
"Tô Oanh."
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng nói, chỉ cần Tô Oanh nhìn hắn bằng ánh mắt không chắc chắn, hắn sẽ đứng dậy không chút do dự.
Tô Oanh quay lại, nghi ngờ nhìn hắn.
Dường như đang hỏi có chuyện gì vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận