[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 618: Trợ Giúp Lớn (2)


Chương 618: Trợ Giúp Lớn (2)
Chương 618: Trợ Giúp Lớn (2)
Chương 618: Trợ Giúp Lớn (2)
Tô Oanh đấm một quyền vào mặt võ sĩ cuối cùng, võ sĩ loạng choạng rồi ngã gục xuống đất.
Vũ Vương nhìn võ sĩ ngã trên đất, lại đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tô Oanh, hắn ta vô thức lùi về sau.
"Ngươi đoán xem ngươi qua được ba chiêu không?"
Vũ Vương quay người muốn bỏ chạy, nhưng tốc độ Tô Oanh còn nhanh hơn, Tô Oanh lắc người tiến lên chặn đường hắn ta.
Nàng nắm chặt vạt áo hắn ta, đấm hắn ta một quyền không chút do dự.
"Á!"
Vũ Vương chỉ cảm thấy trước mặt từng đợt choáng váng, trước mắt hoàn toàn tối sầm.
Nhưng Tô Oanh vẫn chưa hết tức giận, đổi nắm đấm thành bàn tay, tát vào mặt Vũ Vương hết cái này đến cái khác, cuối cùng ném hắn ta ra khỏi vòng tròn.
Đại điện nháy mắt yên lặng sau tiếng Vũ Vương ngã xuống.
Ngay cả Khang Trạch Đế cũng sững sờ tại chỗ, rất lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Những người đang nghĩ đến việc nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Tô Oanh, chờ xem nàng sẽ bị chê cười, bọn họ hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ bình thường để mô tả tâm trạng của mình lúc này.
Tô Oanh lau vết máu bắn lên mặt, đưa tay về phía tổng quản đại nội.
Tổng quản đại nội sợ đến mức toàn thân cứng đờ, khi định thần lại, nhận ra Tô Oanh muốn thứ gì đó ở trong tay mình, ông ta không dám trì hoãn chút nào, vội vàng tiến tới đưa đồ, giao vào tay cho Tô Oanh.
Còn có.
Tô Oanh đưa mắt nhìn sứ giả Nam quốc... chiếc hộp trong tay.
Sứ giả vô cùng thức thời, hai tay dâng chiếc hộp lên.
Tô Oanh hài lòng ôm hai chiếc hộp đi đến trước mặt Tiêu Tẫn, nhướn mày nhìn hắn, ánh mắt kia như muốn nói rằng nàng lại kiếm được tiền rồi.
Vẻ mặt Tiêu Tẫn phức tạp, vừa rồi hắn phát hiện tim mình như nghẹn lại trong cổ họng, mặc dù hắn biết Tô Oanh thực lực mạnh mẽ, nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng bị những người đó vây quanh, hắn đều ước gì mình có thể xông lên!
"Mẫu thân, mẫu thân..."
Đại Bảo và Nhị Bảo đều sợ hãi không nhẹ, gào khóc muốn lao vào vòng tay của Tô Oanh.
Tô Oanh vội vàng đặt chiếc hộp xuống đất, ôm hai đứa bé vào lòng dỗ dành: "Dọa các con sợ rồi sao?"
"Mẫu thân, mẫu thân gặp nguy hiểm, hu hu hu..." Nhị Bảo giữ chặt vạt áo Tô Oanh, trông có vẻ rất sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo cũng căng thẳng, đôi mắt đỏ hoe, dù không khóc nhưng trông cậu bé có vẻ lo lắng.
"Được rồi, được rồi ha ha ha ha ha ha!" Cuối cùng Khang Trạch Đế cũng tỉnh táo lại, dùng sức vỗ tay thật lớn, trầm trồ khen ngợi.
Các đại thần ở đó chỉ có thể lần lượt vỗ tay, trong đại điện nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Tô Oanh.
Nhóm nội thị lần lượt tiến vào trong điện, đưa võ sĩ bị thương và Vũ Vương xuống, trong nháy mắt dọn dẹp sạch sẽ nội điện, như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Tề Vương phi, ngươi thật sự đã làm cho trẫm mở rộng tầm mắt." Khang Trạch Đế không ngờ Tô Oanh có thể lợi hại như vậy, quả thực không phải là người!
Chẳng trách trước đây nàng đã làm nhiều chuyện ngu ngốc như thế, Tiêu Tẫn vẫn mang nàng về kinh thành, hắn cũng không nỡ vứt đi bảo bối như vậy đi.
Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, nhìn Tô Oanh với vẻ khó chịu không thể kìm nén, nhưng cũng không che giấu được sự sợ hãi, nếu không phải có trận tỷ thí hôm nay, ai có thể ngờ rằng Tô Oanh lại là một sự tồn tại đáng sợ như thế.
Nhìn vết thương trên người Chiêu Hi Công chúa, Tô Oanh xuống tay vẫn còn nhẹ lắm!
Sở quốc trong trận tỷ thí này đã giành thắng lợi lớn, Khang Trạch Đế vui mừng không thôi, lập tức ban thưởng thêm tặng phẩm cho Tô Oanh.
Tô Oanh đều tiếp nhận tất cả.
Tiệc rượu tiếp tục được tiến hành, toàn bộ đại điện tràn ngập tiếng ca hát nhảy múa đầy trời.
Chỉ là mọi người ở đây đều không còn tâm trạng thưởng thức nữa, trong đầu bọn họ vẫn còn tràn ngập hình ảnh Tô Oanh ném những võ sĩ đó ra ngoài.
Thật sự là... quá kích thích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận