[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 622: Di Nương Mà Không Được Sủng Ái Thì Không Phải Di Nương Tốt! (2)


Chương 622: Di Nương Mà Không Được Sủng Ái Thì Không Phải Di Nương Tốt! (2)
Chương 622: Di Nương Mà Không Được Sủng Ái Thì Không Phải Di Nương Tốt! (2)
Chương 622: Di Nương Mà Không Được Sủng Ái Thì Không Phải Di Nương Tốt! (2)
"Thảo nào Vương gia lại đau lòng như thế, Vương phi với Vương gia là phu thê mà, sao Vương phi có thể nói đi là đi được. Trong lòng Vương gia có Vương phi nhưng lần nào Vương phi cũng vô tình ngăn cách ngài ấy, đúng là đến cuối cùng ai yêu nhiều hơn thì đau lòng hơn mà, ai ôi."
Tô Oanh nhíu chặt mày: "Ta không cần hắn thương ta."
"Vương phi nhẫn tâm bỏ Vương gia ở lại đây một mình để đối phó với mấy thứ chó sói hổ báo kia sao? Lỡ như Vương gia bị thương, lỡ như Vương gia bị ám sát, Vương phi có thấy đau lòng không?"
Triệu ma ma vẫn truy hỏi tiếp: "Vương phi có thấy đau lòng cho Vương gia không?"
Tô Oanh càng nhíu chặt mày hơn: "Đau lòng."
"Vậy thì đúng rồi, trong lòng Vương phi cũng có Vương gia mà." Nếu không xảy ra những chuyện kia với Tiêu Tẫn mà nàng tự mình gánh vác, vậy thì không phải là nàng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn sao?
Triệu ma ma cảm thấy giữa hai người không phải tình đơn phương mà là tình cảm song phương, chỉ là tình cảm của một bên quá kín đáo, còn một bên thì không hiểu gì cả.
"Lão nô đã nói đến đây rồi, Vương phi tự mình suy nghĩ thật kỹ đi."
Triệu ma ma lắc đầu, bà ấy đặt bát xuống rồi đi ra ngoài.
Tô Oanh nhìn cơm trên bàn, nàng suy nghĩ một chút, quyết định ăn no trước rồi tính tiếp.
Sau khi ăn uống no đủ rồi tắm rửa xong xuôi, Tô Oanh định thong thả lên giường nằm ngủ như thường lệ. Nhưng không biết hôm nay bị gì, nàng nghĩ đến những lời nói đó của Triệu ma ma, nghĩ đến bóng lưng cô đơn của Tiêu Tẫn khiến nàng thấy có hơi khó chịu.
Hai tiểu gia hỏa đã ngủ say bên người nàng, nhưng nàng lại không ngủ được.
Tô Oanh trở mình ngồi dậy bắt đầu vận khí.
Sau khi vận khí mấy vòng xong, cả người Tô Oanh dần nóng lên, cơn buồn ngủ ập đến, nàng đẩy trọc khí ra ngoài sau đó ngủ thiếp đi.
Trời vừa hửng sáng, Lâm Thù Du đã thức dậy để chuẩn bị đồ cho Tô Oanh. Nàng ấy đi ra sân, đến nhà bếp mang bữa sáng về.
Lâm Thù Du mới ra sân thì có một nha hoàn nữa đi đến.
Lâm Thù Du định thần nhìn lại, đây không phải là nha hoàn Hoa Đào ngăn mình lại lần trước sao.
"Thỉnh an di nương."
Lâm Thù Du hơi nhếch miệng lên, di nương gì chứ, mắng ai đó!
"Đứng lên đi."
Hoa Đào đứng dậy, cười tự đắc hệt như đóa hoa nở rộ vậy: "Di nương lại lấy bữa sáng cho Vương phi bọn họ sao? Vừa hay nô tì cũng vừa làm xong việc, nô tì đi lấy hộp đựng thức ăn cho di nương."
Lâm Thù Du liếc nàng ta một cái, trừng mắt đồng ý.
"Di nương có mang đồ ăn cho Vương gia không?"
Bình thường Tiêu Tẫn sẽ ăn cùng Tô Oanh bọn họ, lúc Lâm Thù Du lấy đồ ăn thì cũng có phần của Tiêu Tẫn nữa.
"Không cần đặc biệt đưa đến, đến lúc đó Vương gia sẽ tới chỗ của Vương phi."
Đào Hồng lại nói: "Nhưng hồi sáng lúc nô tì đi ngang qua phòng bếp thì có nghe người ta bảo Vương gia nói sáng nay muốn ăn sáng ở trước viện."
Lâm Thù Du dừng chân một lát: "Thật không?"
Đào Hồng cười: "Chuyện này nô tỳ nào dám lừa gạt di nương, di nương là người duy nhất ở bên Vương gia biết người nóng lạnh thế nào mà. Hôm nay Vương gia ở thư phòng một mình, di nương đem điểm tâm qua cho ngài ấy đi, như vậy Vương gia mới biết di nương nhớ mong ngài ấy."
Lâm Thù Du cau mày: "Phải đưa điểm tâm cho Vương gia sao?"
"Đúng vậy, bên Vương phi để nô tỳ đi đưa giúp di nương là được."
Đào Hồng nói xong rồi nhét một cái túi giấy nhỏ vào tay Lâm Thù Du.
Lâm Thù Du kinh ngạc nhìn nàng ấy, Đào Hồng cười âm hiểm nói: "Đây là đồ tốt, chỉ cần cho một chút vào trong đồ ăn của Vương gia thì chắc chắn Vương gia sẽ không để người rời khỏi thư phòng."
Lâm Thù Du cũng là người từng trải, nàng ấy nghe vậy là hiểu ngay.
Nàng ấy nắm lấy túi giấy, tán dương nhìn Đào Hồng một cái: "Ngươi đúng là tiểu quỷ tâm cơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận