[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 625: Lá Gan Của Ngươi Lớn (1)


Chương 625: Lá Gan Của Ngươi Lớn (1)
Chương 625: Lá Gan Của Ngươi Lớn (1)
Chương 625: Lá Gan Của Ngươi Lớn (1)
Trong mắt phượng của Tô Oanh tràn đầy lửa giận khó kiềm chế: "Tự các ngươi cút hay là ta ném các ngươi ra ngoài!"
Quý nữ hiểu nếu bây giờ mình đi ra thì đừng mong ở lại Vương phủ nữa.
"Vương phi, cầu xin ngài để bọn nô tỳ ở cùng Vương gia... Bọn nô tỳ chắc chắn sẽ hầu hạ Vương gia và Vương phi thật tốt."
Vừa nói chuyện với Tô Oanh, thân thể hai người vừa tiến gần Tiêu Tẫn.
Vương Túc đang canh giữ ngoài cửa thì cảm thấy hai nữ nhân này bay vút qua, sau đó bị ném mạnh xuống sân.
Hắn nhìn kỹ lại, không phải là hai người vừa mới vào sao?
Thân thể hai quý nữ mềm mại cao quý bị ném như vậy thì ngất đi. Vẻ mặt Vương Túc buồn bực, đành tìm nha hoàn và bà vú tới mang người ra ngoài.
Trong thư phòng, hô hấp của Tiêu Tẫn trở nên nặng nề, khát vọng trong người vẫn luôn kiềm chế đã bộc phát hoàn toàn khi nhìn thấy Tô Oanh.
Cả người Tô Oanh tràn ngập lửa giận nhưng nhìn Tiêu Tẫn đang khó chịu thì cũng dần giảm xuống.
"Bị người kê đơn cũng không biết, không phải ngươi vẫn luôn thông minh sao?"
Tô Oanh tiến lên cầm tay của Tiêu Tẫn, chạm vào nóng bỏng, thuốc gì mà phát tác mạnh như vậy.
Cái chạm này đã đánh tan toàn bộ phòng tuyến của Tiêu Tẫn.
Hắn trở tay nắm lấy cổ tay Tô Oanh, kéo nàng vào trong ngực, không để Tô Oanh có cơ hội từ chối đã hôn xuống.
Khi Tô Oanh chạm vào cánh môi nóng bỏng đó, toàn thân nàng run lên.
Hắn ấn tay nàng ra sau để hôn sâu hơn.
Hơi thở nóng bỏng gần như thiêu đốt lý trí Tô Oanh.
Nàng nhìn khát vọng trong mắt Tiêu Tẫn, hành động tấn công mạnh mẽ, cảm nhận được trái tim của hắn đập liên hồi, trong nháy mắt, nàng dường như hiểu ra.
Nàng tránh khỏi tay hắn, hai tay vòng ở cổ hắn, dùng sức kéo, cắn mạnh vào môi khiến Tiêu Tẫn đau đến mức buông nàng ra.
"Tiêu Tẫn, thấy rõ ta là ai không?"
Tiêu Tẫn áp trán mình vào trán nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên môi nàng nói: "Tô Oanh, Tô Oanh, Tô Oanh!"
Hắn kêu tên nàng, mỗi lần như là muốn khắc sâu nàng vào sâu trong lòng mình.
Vương Túc cảm nhận được động tác không đúng nên tự giác lui vào trong sân, không cho bất cứ ai đến gần.
Vương gia và Vương phi... thể lực thật tốt.
Toàn bộ nóng nảy đến khi trời tối mới dần bình tĩnh lại.
Cả người Tô Oanh nằm trên ghế mềm ở thư phòng, hưởng thụ thời gian yên bình sau khi thân thể đã trải qua cảm giác cực kỳ sung sướng.
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tham lam ngửi hơi thở của nàng.
Tiểu Tẫn đặt ngón tay nàng lên bàn tay to của hắn, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ từ lòng bàn tay đi thẳng vào đáy lòng hai người.
Tô Oanh lười biếng xoay người đẩy hắn sang bên: "Đói quá!"
Tiêu Tẫn hôn lên trán nàng, ngồi dậy nói: "Chắc bữa tối chuẩn bị xong rồi, ta bảo bọn họ mang vào."
Tô Oanh cũng ngồi dậy, nàng muốn lấy quần áo ở bên cạnh mặc nhưng phát hiện quần áo đều bị phá hư.
"Tiêu Tẫn, ngươi thật mạnh bạo."
Tiêu Tẫn liếc nhìn quần áo trên mặt đất, lấy áo choàng bên cạnh mặc vào sau đó để người đi chuẩn bị nước ấm và mang áo choàng sạch tới.
"Tắm trước rồi ăn chứ?"
"Ừ!"
Sau khi nước ấm chuẩn bị xong, Tiêu Tẫn ôm lấy nàng đi vào trong phòng tắm.
Cả người Tô Oanh ngâm trong nước ấm, toàn thân thư thái.
Tô Oanh dựa vào người Tiêu Tẫn, để hắn xoa bóp hai chân đau mỏi của mình.
"Thích không?" Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai nàng.
Tô Oanh nhắm mắt lại, rất thật thà nói: "Không tệ lắm!"
Bàn tay xoa bóp dần mất đi khống chế, Tô Oanh mở mắt ra nắm lấy tay hắn: "Người trẻ tuổi phải biết tiết chế."
Lúc hai người từ trong phòng tắm đi ra sân phát hiện nếp nhăn trên mặt Triệu ma ma khi cười càng hiện nhiều hơn.
Canh gà, canh hải sâm, canh nai đều đã được bày ra.
Tô Oanh nhíu mày, vẻ mặt hài hước nhìn Triệu ma ma: "Triệu ma ma!"
Triệu ma ma rót cho Tô Oanh một bát canh gà: "Vương phi uống ít canh gà trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận