[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 626: Lá Gan Của Ngươi Lớn (2)


Chương 626: Lá Gan Của Ngươi Lớn (2)
Chương 626: Lá Gan Của Ngươi Lớn (2)
Chương 626: Lá Gan Của Ngươi Lớn (2)
Tiếp đó lại ân cần gắp một bát nhỏ thịt nai cho Tiêu Tẫn.
"Vương gia, Vương phi ăn nhiều vào."
Trên bàn cơm, Đại Bảo tò mò nói: "Nương, bao giờ thì người lại sinh đệ đệ muội muội thế?"
Nhị Bảo cũng tích cực tham gia đề tài: "Đúng vậy nương, Triệu ma ma nói nương sẽ nhanh chóng sinh đệ đệ muội muội."
Triệu ma ma nở nụ cười khi bắt gặp ánh mắt Tô Oanh: "Vương phi đừng giận, chờ mọi người ăn xong thì lão nô sẽ nhận tội, sẽ nhận hết."
Tiêu Tẫn đã nhìn ra manh mối nhưng hắn không hề có ý trách tội người khởi xướng việc này. Trên bàn cơm, hắn cực kỳ tích cực ăn hải sâm và thịt nai.
Sau khi ăn xong, Tô Oanh để hai đứa nhỏ rời đi, Triệu ma ma quỳ xuống.
"Vương gia, Vương phi tha tội. Tất cả đều do lão nô tự mình làm chủ, thỉnh Vương phi và Vương gia trách phạt."
Tô Oanh thản nhiên uống một hớp trà nói: "Triệu ma ma nói đi, ngươi đã tự chủ trương làm gì?
Triệu ma ma bất đắc dĩ nói: "Vương phi luôn không thông suốt, lão nô chỉ muốn giúp Vương phi. Ngoài miệng Vương phi vẫn luôn không quan tâm tới Vương gia, ai biết..." Ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật, hại bà đã già còn phải lo lắng.
"Vương phi và Vương gia là vợ chồng, cái này cũng coi như là tăng thêm hứng thú."
Triệu Tẫn khen ngợi nhìn Triệu ma ma.
"Thuốc đó là từ đâu có thế?"
"Là một ít bảo bối năm đó của lão nô..." Tối qua, Triệu ma ma cho người đi kích thích Đào Hồng mấy câu khiến nàng ta nổi lên ý định, sau đó lại đổi thuốc của nàng ta và chờ nàng ta hành động.
Tô Oanh cười lạnh nói: "Thời gian này, Triệu ma ma ra ngoài viện hầu hạ đi. Đám Linh nhi không cần Triệu ma ma chăm sóc nữa."
Triệu ma ma vừa nghe thấy thì lập tức trầm mặt: "Vương phi, ngài có thể đánh lão nô nhưng đừng để lão nô không được gặp tiểu thế tử và tiểu quận chúa."
Triệu ma ma đã luôn nhớ hai bảo bối, một ngày không gặp thì cả người đều khó chịu. Vương phi đã đánh đúng vào điểm huyệt của bà ấy.
"Không đánh, đi thu dọn đồ đạc của Triệu ma ma mang ra ngoài viện đi."
Triệu ma ma rất muốn khóc. Tiểu thế tử và tiểu quận chúa của bà ấy.
Tô Oanh tuyệt đối nói một không nói hai, lúc này Triệu ma ma bị mang ra sân.
"Lâm Thù Du đâu?"
Nha hoàn thấp giọng nói: "Vẫn còn đang ngâm mình trong nước."
Tiêu Tẫn khẽ nói: "Nàng ta có thể cũng trúng thuốc."
Tô Oanh đứng dậy đi tới hậu viện. Đây là phòng ở trước kia của Triệu ma ma và Lâm Thù Dù, ở bên cạnh có một phòng tắm.
Nàng đẩy cửa vào thì thấy sắc mặt Lâm Thù Du ửng hồng, đang ngâm mình trong nước.
Tô Oanh hừ lạnh một tiếng rồi đi tới.
"Lâm Thù Du, lá gan của ngươi lớn đấy!"
Hiện tại, Lâm Thù Du khó chịu muốn chết, nếu không phải vẫn luôn ngâm trong nước thì chắc chắn nàng ấy có thể nổi điên.
Nàng ấy vô cùng may mắn, lúc đó đã nhanh chóng chạy trốn nếu không thì đã bị Vương gia chà đạp rồi.
Lâm Thù Du mơ màng nghe được tiếng của Tô Oanh, khó chịu mở hai mắt ra.
Sau khi thấy rõ dáng vẻ Tô Oanh thì khóc nức nở: "Vương phi, cứu nô tỳ với!"
Tô Oanh đánh vào trán nàng ấy một cái khiến nàng ấy tỉnh táo hơn.
"Vương phi, Vương phi..."
"Câm miệng, tính kế đến cả trên đầu ta, ngươi chán sống rồi sao Lâm Thù Du!"
"Nô tỳ không dám đâu Vương phi, là Triệu ma ma, đều do Triệu ma ma bảo nô tỳ làm như vậy. Triệu ma ma nói nếu nô tỳ không làm thì sau này sẽ để cho nô tỳ đi hầu hạ Vương gia."
Hay lắm còn trốn tránh trách nhiệm!
"Lâm Thù Du, giờ ta gọi Giang Dương tới, ngươi có nói không?"
"Được, không, không được... Vương phi gọi hắn tới làm gì?"
Tô Oanh lườm nàng ấy: "Đừng tưởng ta không biết ngươi đã sớm liếc mắt đưa tình với tên nhóc kia."
Vẻ mặt Lâm Thù Du mếu máo, mạnh mẽ bày tỏ nàng ấy tuyệt đối trung thành với Tô Oanh.
Tô Oanh cười lạnh nói: "Chờ chịu đựng đi!"
Sau khi tàn nhẫn nói xong, Tô Oanh xoay người đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận