[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 630: Khôn Nhà Dại Chợ (1)


Chương 630: Khôn Nhà Dại Chợ (1)
Chương 630: Khôn Nhà Dại Chợ (1)
Chương 630: Khôn Nhà Dại Chợ (1)
Cơ mà, nếu không đi, không biết chừng Tô Oanh sẽ nắm lấy khuyết điểm này làm cái cớ để gây khó dễ bọn họ.
Phó Tuần khẽ căn răng, cuối cùng vẫn cùng Tiểu Chu thị đi ra cửa.
Thấy bọn họ đi ra, Tô Oanh chỉ nhàn nhạt nhếch môi.
"Tham kiến Tề Vương phi, Vương phi đại giá quang lâm, thật thất lễ vì đã không đón tiếp từ xa."
Tô Oanh nhìn họ một cái: "Hôm nay bổn phi đến đưa người về, Phó Tuần, ngươi không cần nhi tử, bổn phi cũng không thể nuôi giúp mãi được."
Phó Tuần nhìn sang phía Phó Tranh, vừa nhìn, hắn ta đã sững sờ cả người.
Trong ấn tượng của hắn ta, Phó Tranh luôn luống cuống run rẩy, không bao giờ dám ngẩng đầu lên khi ở bên cạnh hắn ta, càng không dám đưa mắt liếc nhìn hắn ta, với tư cách là trưởng tôn của phủ Trấn Quốc công, thái độ như vậy thật đáng xấu hổ, cho nên hắn ta vẫn chưa bao giờ đặt kỳ vọng của bản thân vào nhi tử này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, dường như cậu bé đã thay đổi hoàn toàn, lông mày sáng sủa giờ đây mang theo bóng dáng của Chu thị ngày xưa, thắt lưng thẳng tắp khiến cậu bé đứng đó, vừa toát lên vẻ tự tin mà lại rất có khí chất nội tâm, thật sự không hợp với thân hình gầy yếu của cậu bé chút nào.
Phó Tuần không ngờ rằng, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, cậu bé lại có thể thay đổi lớn như vậy ở phủ Tề vương.
Trong một giây lát, ánh mắt Phó Tuần nhìn Tô Oanh lại trở nên hơi phức tạp.
Trước đó, hắn ta còn tưởng Tô Oanh đưa người về nhà họ là vì muốn ức hiếp cậu bé.
"Tranh Nhi, cuối cùng con cũng về rồi, con không biết, mấy ngày qua mẫu thân nhớ con biết bao, nhớ đến đêm cũng ngủ không yên giấc..."
Tiểu Chu thị tiến lên định nắm lấy tay Phó Tranh, nhưng Phó Tranh lại lùi xuống một bước tránh đi được.
Nụ cười trên mặt Tiểu Chu thị lập tức cúng đơ ra, nàng ta đứng chết trân tại chỗ, bối rối quay đầu liếc nhìn Phó Tuần, như thể muốn nói lên sự oan ức của mình.
Phó Tuần không hài lòng, nhíu mày: "Tranh Nhi, mẫu thân ngươi đang nói chuyện với ngươi, ngươi làm thế là có ý gì?"
Phó Tranh cúi đầu: "Tranh Nhi sợ làm dơ tay bà ấy, bà ấy luôn chê ta bẩn thỉu."
Phó Tuần cau mày, lại nhìn sang Tiểu Chu thị.
Tiểu Chu thị trợn tròn mắt, sau đó thì khóc òa lên: "Tranh Nhi, mẫu thân không biết con đã trải qua chuyện gì ở phủ Tề vương, vì sao vừa về nhà đã xa cách với mẫu thân như thế, mẫu thân yêu thương con còn không kịp, làm sao có thể chán ghét mà vứt bỏ con đây..."
"Nếu mẫu thân thật sự yêu thương ta, sao không tới Vương phủ đón ta?"
Câu hỏi này khiến Tiểu Chu thị nghẹn lời, nhưng nàng ta rất nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh: "Chỉ là mẫu thân lo Vương phi thích con nên mới muốn giữ con ở lại thêm vài ngày."
"Sao vậy, bổn phi không uống được trà của phủ Trấn Quốc công ư?"
Phó Tuần nghe thấy thế mới giật mình, hoàn hồn trở lại, mời Tô Oanh vào trong.
Sau khi nha hoàn bưng trà lên, chỉ nghe thấy một nha hoàn khác cất tiếng thông báo, Trấn Quốc công lão phu nhân tới.
Trấn Quốc công lão phu nhân mặc hoa phục rất mực đoan trang lễ độ, được nha hoàn dìu, oai nghiêm bước vào.
Bà ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, gặp Tô Oanh cũng không cần hành đại lễ.
Trấn Quốc công lão phu nhân vừa bước vào phòng, đôi mắt mờ đục đã lập tức rơi xuống trên người Tô Oanh.
Tô Oanh vốn định đứng dậy, nhưng khi đối mặt với bà ta, nàng ngồi càng vững vàng hơn.
"Cuối cùng Tề Vương phi cũng đã cam lòng trả lại tôn tử của lão thân này về rồi."
Lão phu nhân rất không ưa Tô Oanh, nhất là khi nghĩ đến cảnh nàng đánh nhau với các võ sĩ trong yến hội trên đại điện, cảm thấy nàng làm mất mặt thiếu nữ quý tộc.
Thân là một nữ nhân, không ở sau nhà giúp chồng dạy con cho tốt, ló mặt ra ngoài còn chưa tính, thậm chí lại đánh lộn ẩu đả, thật đúng là sự sỉ nhục của nữ tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận