[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 632: Khôn Nhà Dại Chợ (3)


Chương 632: Khôn Nhà Dại Chợ (3)
Chương 632: Khôn Nhà Dại Chợ (3)
Chương 632: Khôn Nhà Dại Chợ (3)
Chỉ là, tiếng đập trong tưởng tượng không vang lên, Tô Oanh bình thản nắm lấy cây gậy, hơi dùng sức, kéo cây gậy một cái khiến cả lão phu nhân cũng ngã ngồi xuống đất.
"Mẫu thân!"
Phó Tuần kinh hãi hô lớn, gương mặt đỏ gay vì tức giận: "Tề Vương phi đúng là khinh người quá đáng!"
Tô Oanh nhẹ nhàng lắc lắc cây gậy trong tay: "Ban đầu ta thấy bà ta đã cách cái chết không còn xa lắm, không muốn tính toán với bà ta, ai ngờ bà ta lại tự chui đầu vào rọ!"
Chưa dứt lời, nàng lại đập mạnh cây gậy xuống bàn trà bên cạnh "rầm!" một tiếng, trong nháy mắt, cả cây gậy hoa lê gỗ lim đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Mảnh vỡ bay vào mặt, làm rách da lão phu nhân, khiến bà ta hét lên đầy đau đớn.
"Người đâu, giết người rồi, đồ yêu nghiệt này giết người rồi! Coi trời bằng vung, coi trời bằng vung!"
Chỉ trong tức khắc, thị vệ phủ Trấn Quốc công đã lập tức ập vào.
Khi Tô Oanh đến, Phó Tuần sợ có chuyện bất trắc xảy ra, cho nên đã triệu tập những người này tới sẵn, không ngờ Tô Oanh thật sự đến để gây sự!
Cả người Phó Tranh căng thẳng, dũng cảm đứng trước mặt Tô Oanh, mặc dù biết nàng rất mạnh mẽ không cần cậu bé bảo vệ, nhưng hôm nay Tô Oanh đến đây vì cậu bé, cậu bé không thể để nàng bị thương được!
"Các người, không cho phép làm hại Vương phi!"
Phó Tuần bày ra vẻ mặt tức giận, đôi mắt trợn to quát lên: "Đồ nghiệt tử ngu ngốc, nếu đồ nghiệt tử như nó còn dám cản đường, vậy thì đánh chết nó luôn cho ta! Đánh!"
"Bắt lấy chúng, bắt lấy chúng!"
Lão phu nhân bị cơn đau đớn trên mặt kích thích, khiến bà ta mất sạch lý trí.
Các thị vệ trừng mắt nhìn Tô Oanh và Phó Tranh chằm chằm, siết chặt trường côn trong tay bổ nhào về phía hai người!
Phó Tranh nhanh chóng ổn định hơi thở, trong đầu lập tức ôn lại tất cả những gì Tô Oanh từng dạy cho mình, khi mấy tên thị vệ lao đến, cậu bé không hề hoảng sợ chút nào mà bắt đầu phản đòn.
Các thị vệ đều đã trải qua huấn luyện thể lực, ban đầu Phó Tranh còn có thể ứng phó bằng khí công và vận dụng những chiêu thức đơn giản, nhưng phe bên kia quá đông, lại đều là người trưởng thành hơn cậu bé rất nhiều.
Chẳng mấy chốc, Phó Tranh đã không thể chống đỡ nổi.
Tô Oanh đứng phía sau cậu bé, khi cây gậy gỗ của tên thị vệ đánh về phía Phó Tranh, nàng đã giơ tay kéo cậu bé ra sau lưng, rồi lại đá mạnh vào người tên thị vệ.
"A!" Tên thị vệ kêu lên một tiếng đầy đau đớn, bay tít ra xa.
Tô Oanh kéo Phó Tranh: "Nhìn rõ nhé."
Phó Tranh cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trên cơ thể, cắn răng ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, chỉ thấy nàng một tay nắm lấy cậu bé, một tay thuận lợi đối phó với các thị vệ tiến đến tấn công.
Thấy các thị vệ từng người ngã gục, sắc mặt Phó Tuần càng lúc càng khó coi.
"Rầm" một tiếng cánh, cửa chính đường bị mấy tên thị vệ đụng vào bay ngược ra ngoài, Tô Oanh cũng đưa Phó Tranh vào trong viện.
Những tên thị vệ còn lại khi nãy còn hung hăng xông lên, bây giờ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
"Tô Oanh, đây là phủ Trấn Quốc công, ngươi thật to gan lớn mật, dám tới đây giở thói ngang ngược." Phó Tuần không kìm được lửa tức giận gào thét, hoàn toàn quên mất, nếu không phải do Trấn Quốc công lão phu nhân ra tay trước, Tô Oanh đâu có ra tay.
Tô Oanh nhàn nhạt liếc nhìn Phó Tuần: "Tiểu tử, ta nhìn ngươi đã không hợp mắt từ lâu rồi."
Tô Oanh đột ngột ra tay, giật lấy cây gậy gỗ tử tay một tên thị vệ rồi đập thẳng về phía Phó Tuần.
Phó Tuần từ nhỏ đã không chịu được luyện võ khổ sở, vì vậy mới bỏ võ theo văn, trên người không có dù chỉ là một chút võ công căn bản.
Tô Oanh vừa đập gậy tới, đừng nói là hắn ta, ngay cả thị vệ biết võ công cũng không tránh kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận