[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 633: Phu Nhân Lòng Dạ Hiểm Độc Xấu Xa (1)


Chương 633: Phu Nhân Lòng Dạ Hiểm Độc Xấu Xa (1)
Chương 633: Phu Nhân Lòng Dạ Hiểm Độc Xấu Xa (1)
Chương 633: Phu Nhân Lòng Dạ Hiểm Độc Xấu Xa (1)
Phó Tuần mở to mắt kinh hoàng, mắt thấy gậy gỗ sắp đập trúng đầu mình, đột nhiên có một bóng người nhanh chóng lao tới, đá bay cây gậy đi.
"A!" Phó Tuần hét lên sợ hãi, thấy rõ bề ngoài của người mới đến, đầu gối hắn ta đã mềm nhũn quỳ xuống.
"Phụ thân cứu, cứu mạng đi phụ thân..." Phó Tuần nắm chặt tay người kia, kêu lên hệt như một đứa trẻ khóc đòi sữa.
Trấn Quốc công khoác trên người bộ kình trang [1], hai bên tóc mai đã lấm tấm hoa râm nhưng vẫn không thua kém gì những thị vệ trẻ trung cường tráng chút nào. Đôi mắt hổ trĩu nặng rơi trên người Tô Oanh, sát khí tỏa ra, khí thế kiên cường oai phong quanh người ông ta đã đủ để khiến người ta khiếp sợ.
[1] Kình trang là trang phục gọn nhẹ, dùng để tập võ và chiến đấu.
"Từ khi lao phu khai phủ đến nay, chưa từng có ai dám đến gây chuyện ở phủ đệ lão phu, Tề Vương phi, ngươi thật là kiêu căng phách lối quá."
Tô Oanh buông Phó Tranh ra, bảo cậu bé lui về phía sau mình: "Phủ Trấn Quốc công các người đã không có nhân tính thì chính là lũ súc sinh, ta chỉ dạy dỗ lũ súc sinh mà thôi."
"Vậy hôm nay để lão phu tới xin chỉ dạy một chút!" Thị vệ đột nhiên ném trường thương của Trấn Quốc công tới, ông ta tiếp lấy trường thương bay đến trong không trung, quay một vòng rồi lao về phía Tô Oanh.
Sắc mặt Phó Tranh thay đổi dữ dội: "Vương phi cẩn thận!"
"Đứng sang bên kia đợi đi."
Tô Oanh xoay cây gậy gỗ trong tay, đỡ đòn.
Hai người giao chiến, các thị vệ xung quanh cũng không dám tiến lên, tất cả những người trong viện đều chăm chú nhìn hai người.
Nhưng tốc độ của hai người quá nhanh, với trình độ của mấy người họ, không ai có thể nhìn rõ được tình hình cuộc chiến.
Trấn Quốc công không hổ là một đại danh tướng, trường thương trong tay ông ta mang đầy khí chất uy phong oai hùng. Tô Oanh cảm thấy ông ta dùng rất nhiều chiêu thức giống với Tiêu Tẫn.
Chỉ là, rốt cuộc, tuổi ông ta cũng đã cao, chiêu thức ra tay yếu hơn Tiêu Tẫn rất nhiều.
Tô Oanh chăm chú đối phó, cho dù ông ta đã già nhưng võ công của Trấn Quốc công vẫn không phải cấp bậc người bình thường có thể so sánh được.
Tô Oanh xoay người, đạp một cước lên trường thương của Trấn Quốc công.
Trấn Quốc công vung trường thương lên, muốn hất nàng văng ra, Tô Oanh nhân đà, lập tức đá một cước thẳng vào mặt Trần Quốc công.
Trấn Quốc công giật mình, vừa muốn tránh né thì Tô Oanh đã đấm một quyền vào vai ông ta, sau đó lợi dụng lúc ông ta đau đớn chậm chạp mà một cước đá bay chiếc thương trên tay ông ta.
Trấn Quốc công lảo đảo lùi lại vài bước mới đứng vững, ổn định lại được thân thể, cây thương cũng rơi xuống dưới chân Tô Oanh.
Trấn Quốc công thua rồi!
Kết quả này khiến người trong phủ Trấn Quốc công khó có thể chấp nhận nổi!
Ngay cả tiếng la hét quát tháo của lão phu nhân cũng ngừng bặt.
Sau khi đứng vững lại, Trấn Quốc công dùng đôi mắt đục ngầu nhưng vô cùng điềm tĩnh nhìn Tô Oanh, không thể không nói, võ công của nàng thật sự rất đáng gờm, đáng gờm đến không ngờ tới.
"Tề Vương phi quả nhiên không phải người mà những kẻ tầm thường có thể sánh được."
"Kẻ tầm thường quả thật không sánh bằng, có điều Trấn Quốc công cũng không tồi, nhưng với bộ dạng ngu ngốc của phủ Trấn Quốc công bây giờ, khi ngài chết rồi, sẽ chẳng còn ai có thể đỡ được ba chiêu của ta."
Tô Oanh vẫy tay bảo Phó Tranh đến trước mặt mình: "Hôm nay, ngoài việc mang tôn tử đến cho ngài, còn là đến đòi tiền ăn ở của thằng bé những ngày qua ở Vương phủ chúng ta."
Trấn Quốc công nhìn Phó Tranh thương tích đầy mình, cũng không nói gì, chỉ sai người mang bạc đến.
Phó Vấn bọn họ đâu còn dám không làm theo.
Thị vệ cầm bạc đi ra, run rẩy đặt xuống trước mặt Trấn Quốc công.
"Vương phi xem như vậy đã đủ chưa?"
Tô Oanh nhìn số vàng trên khay, hài lòng gật đầu, thẳng thừng giơ tay lấy luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận