[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 636: Con Bằng Lòng (2)


Chương 636: Con Bằng Lòng (2)
Chương 636: Con Bằng Lòng (2)
Chương 636: Con Bằng Lòng (2)
Sau khi Tô Oanh rời khỏi phủ Trấn Quốc Công thì trở lại vương phủ.
Nàng lấy ngân lượng trên người ra xem thử, cảm thấy buồn cười rồi lại cất vào.
"Sao trông Vương phi vui vẻ thế?"
Bạch Sương cảm thấy Tô Oanh có sở thích đặc biệt đối với ngân lượng, ngoại trừ ăn uống, Vương phi cũng chỉ nhìn thấy ngân lượng thì hai mắt mới có thể phát sáng.
"Thì nhớ đến lúc trước bị lưu đày, những ngân lượng này có thể đổi được bao nhiêu phần lương thực?"
Bạch Sương im lặng, khoảng thời gian lưu đày thực sự quá khó khăn đến nỗi nàng ấy không muốn nhớ lại nhưng sau khi tính tình của Vương phi thay đổi, cuộc sống của bọn họ cũng không chật vật nữa.
"Vương phi nói xem, liệu phủ Trấn Quốc Công có còn hà khắc với Phó tiểu công tử nữa không?"
Tô Oanh tiện tay cầm lấy một miếng điểm tâm trên bàn ăn: "Có thể." Nàng cực khổ nhiều như vậy là để dẫn dụ Trấn Quốc Công ra ngoài. Tiêu Tẫn từng nói Trấn Quốc Công là một người chính trực nhưng bởi vì quanh năm ở biên giới, không hiểu biết nhiều đối với chuyện trong phủ, toàn bộ mọi quyền giao cho lão phu nhân xử lý. Giờ đây ông ta biết được tình cảnh của Phó Tranh, nếu còn không có bất kỳ hành động gì, nàng cũng không ngại việc vương phủ có thêm một cái miệng ăn. Đứa nhỏ kia có tài năng luyện võ, nàng không muốn lãng phí.
"Trở về đã lâu, bên thành Thiên Khôi có tin tức truyền về không?"
"Bẩm vương phi, theo tin tức truyền về thì mọi thứ đều bình thường, về báo cho Vương phi biết để không lo lắng, sau đó thì không có truyền tin nữa."
Tô Oanh gật gật đầu, không có truyền tin tới, hẳn là mọi thứ đều bình thường.
"Vương phi, quản gia đến."
"Cho vào đi."
"Vâng."
Trương Thư Minh đi vào phòng hành lễ với Tô Oanh.
"Quản gia không cần đa lễ, đứng lên đi."
Trương Thư Minh đứng lên, đưa tờ giấy trong tay cho Tô Oanh: "Đây là ngày mà lần trước Vương phi bảo nô tài đi xem, thầy phong thủy nói mấy ngày này đều tốt, Vương phi xem thử nên chọn ngày nào?"
Tô Oanh chọn một ngày gần nhất, sau khi trở lại kinh thành bọn họ luôn bị một số người khiêu khích, cần có chút chuyện vui để xung hỉ.
Lúc Lâm Thù Du xuất giá, Tô Oanh định dành ra một gian nhà trong nhà của mình, để khi nàng ấy xuất giá thì bên vương phủ chuẩn bị cho bọn họ một viện riêng, cho họ ở sau khi thành hôn.
Về phần của hồi môn và sính lễ, sính lễ thì Tô Oanh đã bảo Trương Thư Minh đi sắp xếp, hồi môn thì giao cho Triệu ma ma đi chuẩn bị.
Ngày Tô Oanh chọn rất gần, ngay cuối tháng, hiện tại không còn mấy ngày nữa là đến cuối tháng.
Lâm Thù Du cũng dần có cảm giác của tân nương, nhìn thấy Tô Oanh cũng trở nên ngại ngùng.
"Không phải bảo ngươi về phòng thuê hoa sao? Ngươi còn chạy ra ngoài làm gì?"
Lâm Thù Du có chút ngượng ngùng nói: "Nô tỳ ở trong phòng không nổi nữa."
"Vậy để Bạch Sương ở cùng ngươi."
Bạch Sương có chút ghét bỏ trợn mắt: "Đã chà đạp sự trong sạch của người ta rồi, sao bây giờ còn xấu hổ chứ."
Lâm Thù Du ngượng ngùng nở nụ cười: "Được rồi Bạch Sương, ngươi ở cạnh ta đi."
Từ trước đến nay Bạch Sương luôn đối xử với nàng ấy kiểu mạnh miệng nhưng mềm lòng, nhìn thấy nàng ấy thật sự có chút căng thẳng, bèn đi theo nàng ấy đến phòng bên cạnh.
"Làm sao, đến gối đầu làm hồi môn cũng không thêu được?"
Bạch Sương nhìn tấm thêu trên bàn, đâm mấy mũi, còn có chút loạn.
Lâm Thù Du ở một mình với Bạch Sương, vẻ ngượng ngùng trên mặt mới mất đi.
Bạch Sương nhìn thấy vẻ mặt của nàng ấy không đúng, bèn hỏi: "Làm sao vậy? Có phải ngươi có chuyện gì gạt Vương phi không?"
Lâm Thù Du lắc đầu: "Không có, chỉ là trong lòng có chút bất an."
"Có gì bất an, sợ Giang Dương đối xử không tốt với ngươi à?"
Lâm Thù Du lại lắc đầu: "Vương phi nói, nếu chàng đối xử không tốt với ta thì ta cứ đá chàng rồi trở về hầu hạ bên cạnh Vương phi, có Vương phi làm chỗ dựa nên ta không sợ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận