[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 637: Cầu Hòa


Chương 637: Cầu Hòa
Chương 637: Cầu Hòa
Chương 637: Cầu Hòa
"Vậy sao mặt mày ngươi còn ủ dột thế này?"
"Ta sợ sau khi nhà cha ta biết chuyện sẽ đến vương phủ gây chuyện."
Hiện tại ai cũng để ý đến Tề vương phủ, để chực chờ bắt lỗi Tô Oanh và Tiêu Tẫn. Nàng ấy lo lắng chuyện của mình sẽ mang đến phiền toái cho Tô Oanh và mọi người.
"Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, đến người của phủ Trấn Quốc Công mà Vương phi còn không sợ, còn có thể sợ cha của ngươi sao?"
Lâm Thù Du gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, sau khi hồi kinh cũng không biết Vương phi đã đến Tàng Vật Các hay chưa.
"Ừ, hi vọng mọi chuyện thuận lợi, đừng gây phiền toái cho Vương phi là tốt rồi."
Ngoài viện, một nha hoàn đi tới ngoài cửa phòng Tô Oanh.
"Vương phi, Thừa tướng phu nhân đi tới, nói là tới đưa đồ cho Vương phi."
Tô Oanh có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Đưa đồ cho ta?"
"Vâng."
"Để cho bà ta vào đi."
Tiểu Giang Nguyên thị được nha hoàn dẫn vào.
Vừa mới vào nhà, Tiểu Giang Nguyên thị đã hành lễ theo quy củ với Tô Oanh.
"Thỉnh an Vương phi." Thái độ nhún nhường kính cẩn kia không hề có một chút bóng dáng của vẻ không coi ai ra gì trước đây.
"Nghe nói bà muốn đưa đồ cho bổn phi?"
Tiểu Giang Nguyên thị đứng lên: "Phải, là một số đồ trước đó Vương phi không có lấy đi, ta đều đã sai người thu dọn đầy đủ để mang đến cho Vương phi."
Ở phía sau Tiểu Giang Nguyên thị, có vài người đang khiêng rương.
Tô Oanh đứng dậy vào trong sân kiểm tra, phát hiện trong rương là một số đồ vật nhỏ nhưng thoạt nhìn hết sức tinh xảo, không đến mức nhiều tiền nhưng cũng được một khoản nhỏ, Tô Oanh không chút khách sáo mà nhận lấy.
"Vương phi, thật xin lỗi." Tiểu Giang Nguyên thị đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh nhướng mày, vẫn ngồi xuống ghế.
Tiểu Giang Nguyên thị nói hết sức khẩn thiết: "Ta biết Vương phi trách tội ta, như vậy cũng không sao cả nhưng dù sao lão gia cũng là cha của Vương phi, xin Vương phi đừng giận lão gia nữa. Mấy ngày nay lão gia không thể chợp mắt, mỗi khi nghĩ đến Vương phi thì trong lòng lại bất an. Ta biết, Vương phi hận ta nhưng xin Vương phi đừng liên lụy đến lão gia, lão gia thật sự hy vọng Vương phi sống tốt."
Tiểu Giang Nguyên thị nói xong thì lấy ra một xấp ngân phiếu từ trên người, đặt ngân phiếu đến trước mặt Tô Oanh: "Lần này Vương phi hồi phủ lấy của hồi môn của tỷ tỷ, lão gia chỉ lo lắng Vương phi không có đủ ngân lượng để dùng. Hôm nay bèn bảo ta cầm số ngân phiếu này đến, nói là trợ giúp cho Vương phi. Nếu như có chuyện gì, Vương phi có thể cho người về phủ Thừa tướng truyền lời, lão gia có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp."
Tiểu Giang Nguyên thị nói rất khẩn thiết, khiến Tô Oanh cũng phải tin.
Tô Oanh liếc nhìn số lượng ngân phiếu, ừ một tiếng, xem ra mấy năm qua Thừa tướng cũng kiếm được kha khá.
Nàng không chút để ý mà nhận lấy ngân phiếu: "Phu nhân có lời gì thì đứng lên nói đi."
Tiểu Giang Nguyên thị nghe thấy giọng điệu của Tô Oanh đã dịu lại, bèn lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đứng lên: "Vương phi, ngày mai chính là sinh thần của lão gia, hay là Vương phi và Vương gia còn có bọn nhỏ cùng hồi phủ đi, như vậy cả nhà chúng ta cũng lấy làm vui mừng."
Tiểu Giang Nguyên thị nói rất khẩn thiết, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin Tô Oanh.
Tô Oanh cảm thấy một người mềm lòng như mình, sao có thể từ chối: "Được, ta sẽ trở về."
Tiểu Giang Nguyên thị nghe thấy Tô Oanh đồng ý, nước mắt lăn xuống, thật sự nhìn mà thấy thương: "Vậy thì tốt quá rối, nếu lão gia biết Vương phi sẽ quay về chúc mừng sinh thần cho lão gia thì sẽ vui mừng lắm đây."
Tiểu Giang Nguyên thị hài lòng rời đi.
Bạch Sương chỉ bảo người hầu lấy hết những đồ đạc bà ta mang đến ra cẩn thận kiểm tra hết một lượt, sau khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì, mới sai người cất vào nhà kho.
"Ngày mai Vương phi thật sự muốn đến phủ Thừa tướng mừng sinh thần sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận