[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 639: Âm Mưu (2)


Chương 639: Âm Mưu (2)
Chương 639: Âm Mưu (2)
Chương 639: Âm Mưu (2)
Tô Oanh cụp mắt nhìn nho trên tay cô bé, có thể là do tầm mắt của nàng quá mãnh liệt, làm cho Nhị Bảo có chút nghi hoặc mà ngẩng đầu lên. Thấy nương nhà mình đang nhìn nho trong tay mình với vẻ thèm thuồng, lập tức đưa nho đã bóc xong vào trong miệng mình.
Nhưng còn chưa đợi cô bé nuốt xuống, dường như lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, nên cực kỳ hào phóng chia cho Tô Oanh một quả nho còn lại ở trong tay.
"Nương ăn không?"
Tô Oanh cực kỳ không khách sáo mà há miệng ăn quả nho trong suốt kia vào trong miệng.
Những phu nhân tiểu thư kia vừa tò mò vừa sợ hãi Tô Oanh, hôm qua mới nghe nói nàng lại đến phủ Trấn Quốc Công đánh người. Bọn họ còn tưởng rằng chuyện này sẽ ồn áo đến tai Hoàng Thượng, ai ngờ đợi một buổi tối mà không có gì xảy ra cả. Ít nhiều điều này cũng làm cho người ta có chút thất vọng, dù sao bọn họ thật sự tò mò, rốt cuộc người như thế nào mới có thể kiểm soát được Tô Oanh.
Sau khi Tô Oanh và Nhị Bảo cứ con một quả, ta một quả mà ăn hết nho ở trên bàn, rốt cuộc Tiểu Giang Nguyên thị cũng đưa người đến.
Bà ta thể hiện rõ phong thái đoan trang quý phái mà Thừa tướng phu nhân nên có, ứng phó trước mặt mọi người cực kỳ khéo léo mà lại không lộ vẻ cao quý.
Tiểu Giang Nguyên thị nhìn thoáng qua Tô Oanh, sau đó đi tới trước bàn tiệc.
"Đa tạ các vị có thể bớt chút thời gian đến phủ Thừa tướng tham dự sinh thần của Thừa tướng..." Tiểu Giang Nguyên thị nói những lời khách sáo hết sức tự nhiên.
Sau khi nói xong thì theo tất cả khách khứa ngồi xuống.
Tô Oanh có thân phận tôn quý, nên nàng được sắp xếp ngồi ở ghế chính.
Tiểu Giang Nguyên thị ngồi bên cạnh nàng.
Nha hoàn tiến lên rót đầy rượu cho Tô Oanh nhưng sau khi lui sang một bên, nha hoàn lại không cẩn thận mà bị phu nhân ở bên cạnh đụng phải, bầu rượu bị nghiêng, rượu bất ngờ đổ trúng người Nhị Bảo.
Tô Oanh kịp thời phản ứng, trước tiên ôm Nhị Bảo lên nhưng chiếc váy màu lam nhạt của nàng vẫn bị ướt một mảng lớn.
Nhị Bảo nhíu mày có chút mất hứng, ôm Tô Oanh không có lên tiếng.
Ánh mắt Tô Oanh có chút lạnh lẽo.
Nha hoàn kia sợ tới mức lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Vương phi bớt giận, tiểu quận chúa bớt giận. Nô tỳ, nô tỳ không phải cố ý, kính xin Vương phi tha mạng."
Tiểu Giang Nguyên thị đứng lên, không vui trách cứ nha hoàn một phen: "Ngay cả rượu cũng cầm không vững, phủ Thừa tướng còn cần ngươi để làm gì? Còn không dẫn người đi."
Nha hoàn chung quanh lập tức tiến lên, dẫn nha hoàn kia đi xuống.
Tiểu Giang Nguyên thị áy náy nhìn về phía Tô Oanh: "Vương phi đừng nóng giận, đều do nha hoàn vụng về, để ta cho người đưa tiểu quận chúa đi thay trang phục sạch sẽ."
Tô Oanh ôm Nhị Bảo cũng không có ý định buông tay: "Để ta tự đưa con bé đi."
"Được, được." Tiểu Giang Nguyên thị tìm một nha hoàn dẫn đường, bảo nàng ta đưa Tô Oanh và Nhị Bảo đến phòng khách để thay trang phục.
Tình huống bất ngờ này cũng không có khiến mọi người chú ý quá lâu, sau khi Tô Oanh đưa con đi xuống, Tiểu Giang Nguyên thị lại kêu khách khứa ăn uống.
Tô Oanh có chút ấn tượng với địa hình của phủ Thừa tướng, biết nha hoàn thật sự đưa nàng đi đến phía phòng khách.
Nha hoàn đưa họ đến một gian phòng khách, Bạch Sương đã đi lấy trang phục để thay.
"Xin Vương phi, tiểu quận chúa chờ một lát, để nô tỳ lấy nước nóng đến cho tiểu quận chúa lau chùi."
"Đi đi."
Tô Oanh đặt Nhị Bảo lên trên giường, bởi vì thân váy bị vẩy không ít rượu, tới gần Nhị Bảo, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng.
"Nương cởi váy của người ra trước đi."
"Được."
Nhị Bảo ngoan ngoãn phối hợp với Tô Oanh, thật ra chỉ có váy bên ngoài của nàng bị ướt, trang phục bên trong cũng không ướt. Sau khi đặt váy nhỏ đã thay ra để sang bên cạnh, Tô Oanh cầm cái ly nhỏ trên giường úp lên người nàng.
"Đói bụng rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận