[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 649: Khinh Người Quá Đáng (2)


Chương 649: Khinh Người Quá Đáng (2)
Chương 649: Khinh Người Quá Đáng (2)
Chương 649: Khinh Người Quá Đáng (2)
Tô Oanh hơi khựng lại mới sực nhớ ra Công Bộ thượng thư này là phụ thân của Lâm Thù Du.
Lâm Thù Du đi theo bọn họ hồi kinh đã bao lâu nhưng ông ta chẳng hó hé tiếng nào, hôm nay Lâm Thù Du đại hôn ông ta liền chạy tới quậy, đúng là thiếu dạy dỗ.
"Bảo thị vệ đuổi người đi, đang ngày vui tự dưng gặp chuyện đen đủi."
"Vâng."
Bên ngoài Tề Vương phủ, vốn đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, họ tò mò không biết Tề Vương phủ rốt cuộc có chuyện vui gì, bây giờ nghe Lâm Tân nói mới biết là thiếp của Tề vương lập gia đình, nàng ấy gả cho thủ hạ của Tề vương, đúng là chuyện lạ.
"Ta không đồng ý mối hôn sự này, dù ai nói gì hôm nay ta cũng sẽ dẫn người về!" Lâm Tân căm tức không thôi, xông thẳng tới cướp.
Nhưng một quan văn như ông ta đâu phải là đối thủ của bọn Giang Dương.
Chiến hữu của Giang Dương không muốn hắn ta mang tiếng xấu động thủ với cha vợ, bèn xông lên ngăn cản Lâm Tân.
"Lâm đại nhân đừng xúc động, hôm nay là ngày trọng đại, chúng ta có chuyện gì thì đi vào từ từ nói."
"Đúng vậy, đừng làm hỏng tâm trạng của Vương gia và Vương phi."
Lâm Tân giãy giụa đẩy bọn họ ra: "Các ngươi buông ta ra, các ngươi đang cưỡng ép cướp đoạt con gái của ta, Tề Vương phủ còn có vương pháp không!"
Lâm Thù Du sợ Lâm Tân, nhưng nàng ấy tuyệt đối không cho phép ông ta vũ nhục đổ oan cho đám Tô Oanh!
Nàng cắn răng, vén khăn lên, mắt đỏ hoe nhìn trừng mắt nhìn Lâm Tân: "Hôn sự này ta là tự nguyện, ta nguyện ý gả cho Giang Dương, Vương gia và Vương phi không ép buộc chúng ta, tất cả đều là do chúng ta tự nguyện, ta thậm chí còn cảm tạ Vương gia và Vương phi đã thành toàn!"
Lâm Tân nghe vậy càng tức giận hơn, cảm thấy mặt già này của mình sắp bị quét rác rồi: "Nghiệt nữ ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, còn không mau quay về với vi phụ!"
Lâm Thù Du thấy ông ta căn bản không để ý sống chết của mình, hai nắm tay giấu dưới áo dần dần siết chặt: "Theo ngươi về, ta còn đường sống sao? Ngươi tưởng ta không biết từ lâu ngươi đã ngóng ta chết quách đi cho rồi, trên đường lưu đày nếu không có Vương phi che chở ta, ta đã sớm bị người ngươi phái đi giết chết!"
Nghe vậy, trong mắt Lâm Tân hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, nhưng miệng ông ta lại nói: "Rốt cuộc là ai nói bậy với ngươi, vi phụ muốn cứu ngươi còn không kịp, sao có làm thể hại tính mạng của ngươi? Con ngoan, nếu con không chịu làm thiếp của Tề vương, vậy vi phụ liền đón ngươi về nhà, không cần tự ép dạ mình mà gả cho hắn."
Ông rõ ràng là chướng mắt Giang Dương.
"Xem ra Lâm đại nhân thật sự già rồi, nghe không hiểu tiếng người, Thù Du nói bằng lòng gả cho ta, sao lại thành ép dạ cầu toàn? Ngươi thân là cha ruột, nàng ấy hồi kinh lâu như vậy ngươi chưa từng tới đây ân cần thăm hỏi một tiếng, bây giờ nàng sắp lập gia đình, ngươi lại chạy tới phá hoại, ngươi cảm thấy mọi người sẽ tin ngươi thật sự đang suy nghĩ cho con gái của mình sao?"
Lâm Tân cắn răng nói: "Nó là con gái ta, ta muốn nó gả nó có thể gả, không muốn nó gả, ai cũng không làm chủ được."
"Chậc chậc chậc, mồm miệng Lâm đại nhân cũng oai quá đi chứ."
Sắc mặt Lâm Tân căng thẳng, quay đầu nhìn Tô Oanh đang chậm rãi ra khỏi vương phủ, động tác giãy giụa cũng ngừng lại.
"Xin hỏi Tề vương phi, chẳng lẽ lời này của ta chẳng lẽ sai sao?"
Tô Oanh đứng ở ngoài cửa vương phủ, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Ý của ngươi là, con gái của ngươi chỉ có thể là hàng hóa để ngươi trao đổi kiếm lợi, không được tính là con người?"
Lâm Tân nghiến răng: "Đương nhiên không phải, nhưng hôn nhân đại sự, chẳng lẽ không thể do cha mẹ quyết định sao?"
"Lâm Tân, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, từ lâu nàng là người của Tề Vương phủ, ngươi cũng xứng định đoạt ư?"
"Nó bị Tề Vương hưu, vẫn là người Lâm gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận