[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 650: Giống Một Con Chó (1)


Chương 650: Giống Một Con Chó (1)
Chương 650: Giống Một Con Chó (1)
Chương 650: Giống Một Con Chó (1)
Tô Oanh cười lạnh lắc đầu: "Ta đúng là không ngừng được mở mang tầm mắt, liên tục diện kiến những bộ mặt đáng ghê tởm của các ngươi, còn không bằng chó dữ xông lên cắn người."
Lâm Tân bị mắng đỏ mặt, ông ta là quan lớn triều đình, lại bị người mắng không bằng một con chó!
Ngươi, ngươi đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!" Lâm Tân tức giận gầm lên, lao về phía Tô Oanh.
Khóe mắt Tô Oanh nhướng lên, nhìn khuôn mặt cứng đờ của Lâm Thù Du, trực tiếp nhấc vạt áo ông ta lên ném tới trước mặt Lâm Thù Du.
"Lâm Thù Du, cơ hội ra tay chỉ có một lần, ngươi tự xử lý đi."
Lâm Thù Du nhìn Lâm Tân bị ngã sõng soài ra đất, ngẩng đầu lên tát mạnh một cái.
"Chát" một tiếng, vừa to vừa rõ.
Lâm Tân bị tát càng bối rối tợn.
Ông ta khó tin trừng mắt nhìn Lâm Thù Du, giống như đang nhìn một con quái vật không quen biết.
Cái tát này như mở cho Lâm Thù Du một thế giới mới, nàng ấy không khách sáo dùng cả hai tay điên cuồng vả mặt Lâm Tân!
"Một tát này là đánh cho ta, ta là máu mủ ruột rà của ngươi, vào lúc ta gian nan nhất ngươi lại muốn lấy đi tính mạng của ta, ngươi đi chết đi, cha ruột gì ngữ này cút mẹ đi!"
Lâm Thù Du ra tay không hề nhân nhượng, mắt đỏ ngầu tràn ngập hận ý phẫn nộ, dù đánh đỏ tay cũng không muốn thu lại!
Giang Dương thấy nàng ấy như vậy thì đau lòng không thôi, một thứ nữ không được sủng ái, ở trong phủ sẽ bị đối xử ra sao?
Giang Dương tiến lên ôm lấy Lâm Thù Du, nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi, được rồi, Thù Du, đã qua rồi, mọi chuyện đã qua rồi, ta đảm bảo không một ai quấy rầy được cuộc sống hạnh phúc của chúng ta nữa."
Lâm Thù Du ngơ ngẩn trợn tròn mắt, dáng vẻ di nương chết không nhắm mắt liên tục hiện lên trong đầu, nàng ấy dựa vào người Giang Dương bật khóc tức tưởi.
"Các ngươi vào trước đi."
Tô Oanh đi tới trước mặt hai người nói.
Giang Dương gật đầu, bế Lâm Thù Du vào vương phủ.
Có lẽ cả đời này Lâm Tân cũng không ngờ được có một ngày ông ta lại bị thứ nữ của mình đánh như một con chó!
Ông ta ngẩng đầu nhìn Tô Oanh với khuôn mặt sưng đỏ, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tô Oanh, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông ta.
"Ngươi, các ngươi, các ngươi vô pháp vô thiên, không để vương pháp vào mắt!"
Tô Oanh túm lấy cổ áo ông ta ném ra ngoài: "Cút đi."
"Rầm" một tiếng, Lâm Tân nặng nề té lăn xuống nền đất, cảm giác xương cốt của mình cũng nát bấy rồi.
Người Lâm phủ thấy thế thì sợ hãi, vội vàng tiến lên đỡ Lâm Tân dậy.
"A, đau quá, đau quá!"
Họ vừa động vào liền chạm trúng xương gãy trên người Lâm Tân, đau đến mức ông ta kêu la oai oái: "Không có vương pháp, không có vương pháp mà!"
Người xem náo nhiệt đồng loạt chậc lưỡi, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Lâm Tân đáng đời, mưu hại thiếp thất rồi lại tính kế thứ nữ, người quân tử ai đi làm mấy chuyện này, uổng cho cái chức thượng thư của ông ta, đúng là không biết xấu hổ.
Tô Oanh trở lại vương phủ, nàng vốn chỉ bảo cấm quân đuổi người là được, nhưng nghĩ đến hận ý của Lâm Thù Du đối với Lâm gia, nàng vẫn hy vọng nàng ấy có thể trút bỏ hết hận thù tích tụ trong lòng.
Lâm Thù Du được đưa xuống trang điểm lại một phen mới đi ra.
Hỉ bà thấy tân nương đến rồi thì lập tức hâm nóng bầu không khí, nói nhiều lời cát tường và bắt đầu làm theo các thủ tục.
"Tân nhân mau tới bái đường."
Tô Oanh ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn hai người mặc áo cưới.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Xong lễ."
Tiêu Tẫn đứng dậy đi theo tân khách hôm nay đến dự tiệc ra sân trước để uống rượu mừng, Tô Oanh cũng dẫn rất nhiều phu nhân tiểu thư ra hậu viện.
Dự xong một buổi rượu mừng, có thể nói là vui vẻ hòa thuận.
Khi Lâm Thù Du nghe tiếng ồn ào trong sân, trái tim vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Vương phi."
Cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Thù Du nghe thấy tiếng động thì vô thức vén khăn trùm đầu lên nhìn Tô Oanh.
Tô Oanh ăn no rồi, còn uống hai ngụm rượu nhỏ, hai má hây đỏ làm dịu đi vẻ nghiêm túc trên mi mắt nàng.
Tô Oanh bảo mọi người trong phòng lui ra ngoài, nàng nhìn thức ăn trên bàn, đều chuẩn bị cho Lâm Thù Du, nhưng nàng ấy không động vào dù chỉ một miếng.
Tô Oanh đi đến chiếc ghế bên cạnh nàng ấy, ngồi xuống: "Vẫn còn sợ à?"
Lâm Thù Du không phủ nhận ừ một tiếng, hận ý và nỗi sợ đè nén nhiều năm không dễ phai nhạt như vậy.
Lâm Thù Du cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Nương ta là một tiểu thư xuất thân trong một gia đình thư sinh sa sút, bởi vì gia tộc lạc hậu, bất đắc dĩ phải đến tửu lâu hát rong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận