[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 651: Giống Một Con Chó (2)


Chương 651: Giống Một Con Chó (2)
Chương 651: Giống Một Con Chó (2)
Chương 651: Giống Một Con Chó (2)
"Sau đó được cha nhìn trúng mang về quý phủ, nhưng phu nhân rất không thích nương ta, nói bà hạ tiện hồ ly tinh, một mực cho rằng cha bị giọng nói của nương ta quyến rũ nên sai người hạ độc phá hủy cổ họng của bà ấy, khiến bà ấy cả đời này cũng không hát được nữa."
Lâm Thù Du cảm thấy số phận của mẹ đẻ mình sao mà bạc bẽo quá: "Cha biết là do phu nhân làm, nhưng vì phải nương nhờ sức mạnh của mẫu tộc mới bò lên trên được nên không nói gì, sau đó còn ghét bỏ nương ta nói chuyện khó nghe, thế là ông ta không bao giờ đến sân của bà nữa, nhưng di nương nói, may mà bà còn có ta, bà phải sống sót ở nơi ăn thịt người không nhả xương kia chỉ vì ta..."
Thuở nhỏ, Lâm Tân chưa từng để ý đến thứ nữ không có chỗ nào xuất sắc như nàng ấy, cho đến một ngày, ông ta đột nhiên đến báo cho di nương, nói muốn nàng gả cho Tiêu Tẫn làm thiếp.
Đời này di nương đã chịu đủ nỗi khổ của kiếp làm thiếp, chỉ hy vọng nàng ấy được gả cho một gia đình giàu có làm chính thê, đó là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Lâm Tân động thủ với di nương, mặt di nương bị đánh sưng lên, còn tách nàng ấy và di nương ra, uy hiếp nàng, nếu dám không gả, dám không nghe lời, ông ta sẽ lấy mạng di nương.
"Ta tưởng chỉ cần ta chịu ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ buông tha di nương, nhưng di nương vẫn chết, di nương vì không muốn liên lụy ta, không muốn trở thành sợi dây níu chân ta nên đã treo cổ tự tử, nhưng cũng chính bọn họ hại chết bà, là bọn họ bức tử bà... Hức hức... Vương phi, ta thật sự rất hận, ta hận mình vô dụng, không thể báo thù cho di nương, ta hận bọn họ tại sao lại nhẫn tâm như vậy, ở trong mắt họ, ta và di nương đều không phải người, chúng ta chỉ là thứ tiêu khiển lúc họ vui, là thứ mà họ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào để đạt được mục đích của mình!"
Mặt Lâm Thù Du giàn giụa nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng lấm lem.
Cả người nàng ấy cứng ngắc, hai tay run rẩy, trong lòng tràn đầy hận ý: "Cảm ơn Vương phi. Cảm ơn vương phi đã cho ta một cuộc sống mới. Cảm ơn vương phi đã cho ta dũng khí đánh ông ta một trận... Dù ta không thể báo thù cho di nương nhưng ân đức của Vương phi, cả đời này ta sẽ không bao giờ quên.
Lâm Thù Du nghẹn ngào quỳ xuống trước mặt Tô Oanh, ôm chân nàng khóc nức nở.
Tô Oanh chìa tay đỡ nàng ấy lên, để nàng ấy ngồi lên giường.
Lâm Thù Du khóc một lúc lâu mới thút thít ngừng lại.
"Vương, vương phi, ta, bộ dạng hiện tại của ta có phải xấu lắm không?"
Tô Oánh thấy mắt nàng ấy khóc đến độ sưng vù thì bảo nha hoàn đi lấy nước để nàng ấy rửa mặt.
"Đúng là rất xấu."
Lâm Thù Du: "..."
"Đồ ngươi đặt ở Tàng Vật Các đã bị Vương gia cầm đi rồi, Lâm Tân sông không lâu nữa đâu."
Lâm Thù Du kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Oanh, ở chung với Tô Oanh lâu như vậy, nàng ấy cũng hiểu một chút, nghe Tô Oanh nói chuyện, chỉ cần hiểu ý trên mặt chữ là đủ rồi.
Nàng nói Lâm Tân sống không lâu, tức là sắp chết rồi.
"Vương phi, nô tỳ có một thỉnh cầu, không biết Vương phi có thể thành toàn?"
"Thỉnh cầu gì?"
Yến hội ở Vương phủ rất say sưa náo nhiệt, Tô Oanh nghe thấy tiếng bước chân ồn ào huyên nào bên ngoài cửa, mới bước ra khỏi phòng.
Nàng vừa bước ra cửa, Giang Dương đang ngà ngà say đã bị mọi người xô đẩy vào tân phòng.
Tô Oanh không ở lại tham gia vào bầu không khí náo nhiệt đó, mà quay người về viện riêng của mình.
Vốn dĩ người trong Vương phủ cũng không nhiều lắm, sau khi quản gia quét sạch những tình báo ngầm của cung đình, hầu hết mọi người còn lại trong Vương phủ đều là người của họ.
Khi yến hội gần kết thúc, Trương Thư Minh bận rộn đến mức gót chân còn không kịp chạm đất, vất vả lắm mới tiễn được hết khách mời rời đi, giờ đây đang mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở đại trù phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận