[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 653: Người Bên Họ Mẹ (2)


Chương 653: Người Bên Họ Mẹ (2)
Chương 653: Người Bên Họ Mẹ (2)
Chương 653: Người Bên Họ Mẹ (2)
Tô Oanh quả thật không ngờ Tiêu Tẫn lại hứng khởi đến thế, cũng phải thôi, đều là những người theo chân hắn cùng nhau vào sinh ra tử, cũng chỉ ở trước mặt họ, hắn mới có thể thả lỏng hơn được một chút mà.
Tô Oanh cũng đã uống chút rượu, cho nên cứ thế ngủ cùng Tiêu Tẫn một giấc luôn.
Trong giấc ngủ mơ màng, Tô Oanh cảm thấy trên cơ thể mình có thêm một người, nàng mở mắt ra nhìn, xác định danh tính của người đó rồi thì nhấc tay lên, ôm lấy cổ hắn.
Chuyện này, Tô Oanh thấy vui sướng mà cũng không tốn sức, nên cứ là tuỳ theo hắn đi, dù sao nàng cũng tự nguyện làm thế.
Khi mở mắt lần nữa thì bên ngoài trời đã tối rồi.
Tô Oanh nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài cửa, lại thấy Tiêu Tẫn ngồi dậy mặc áo bào, sau đó đi ra ngoài.
Tô Oanh ngủ cả buổi chiều cũng hết thấy buồn ngủ, bèn đứng dậy theo.
Nàng vừa sửa sang lại ổn thoả, Tiêu Tẫn đã quay trở lại, sắc mặt trông không được tốt cho lắm.
"Sao vậy?"
"Đi với ta ra ngoài phủ một chuyến, đến thăm một người." Tiêu Tẫn nói.
Tô Oanh hơi nghi hoặc: "Người nào?"
"Người bên họ mẹ của ta."
Tô Oanh hơi kinh ngạc, năm đó không phải cả nhà Vệ gia đều đã bị chém đầu hết rồi ư, làm sao có thể vẫn còn người sống sót được?
Nhưng Tiêu Tẫn không thể gạt nàng được, sau khi thay lại quần áo, nàng cùng hắn ra khỏi Vương phủ.
"Người Vệ gia à?" Trên xe ngựa, Tô Oanh chủ động hỏi.
Giọng Tiêu Tẫn trong bóng tối trên xe có vẻ hơi trầm khàn: "Phải, năm đó Vệ gia gặp chuyện không hay, mợ ta may mắn ở bên ngoài, khi nghe tin thì rất sợ hãi, rồi sinh non một bé trai."
Để đảm bảo an toàn cho đứa trẻ, người Vệ gia bèn sai một người hầu trung thành mang đứa bé rời kinh, sau đó lại nói với mọi người bên ngoài là sinh ra đã chết.
Sau khi toàn bộ người Vệ gia bị chém đầu, người hầu trung thành đã tận dụng những mật thám còn sót lại của Vệ gia để truyền tin tức cho mẹ đẻ của Tiêu Tẫn, bảo bà ấy nghĩ cách bảo vệ cho dòng dõi duy nhất của Vệ gia.
"Năm đó mẫu thân vẫn chưa yên tâm để đứa trẻ rời đi quá xa, cho nên đã tìm một gia đình giàu có ở kinh thành, nhờ bọn họ nuôi dưỡng, sau này, trước khi mẫu thân ta gặp chuyện không may, đã kể lại việc này cho ta biết."
Nhưng Vệ Tư Nguyên vẫn biết được thân thế của mình, khi Tiêu Tẫn đi vào quân doanh, cậu ta cũng đã đi theo, mang theo lời thề sẽ báo thù cho người nhà.
Ban đầu, Vệ Tư Nguyên cũng từng lập được không ít công trạng trong quân doanh, nhưng hắn ta và Tiêu Tẫn đều vô cùng ăn ý, chia sẻ công trạng cho người khác, bấy giờ vẫn còn chưa đến lúc hắn ta xuất hiện trước mặt mọi người.
Sau khi Tiêu Tẫn phải đi lưu đày, Vệ Tư Nguyên đứng lên tiếp quản thế lực mà Tiêu Tẫn đã dày công gây dựng ở kinh thành, vẫn luôn chờ đợi Tiêu Tẫn trở về một lần nữa.
"Vậy đêm hôm thế này, còn dẫn ta đi gặp hắn làm gì?"
Mày kiếm của Tiêu Tẫn nhíu chặt: "Hắn gặp chút vấn đề, đến nơi gặp rồi thì ngươi sẽ biết."
Nhà của Vệ Tư Nguyên nằm ở nơi rất kín đáo, lẫn trong các ngôi nhà dân, cho nên không dễ dàng tìm được.
Xe ngựa đi thẳng vào cổng sau căn nhà.
Khi Tiêu Tẫn và Tô Oanh xuống xe, chỉ thấy có một người hầu đang cầm đèn chờ sẵn ở đó.
Người hầu đi tới cúi chào Tiêu Tẫn, sau đó dẫn họ vào phía trước viện.
"Ọe!"
Vừa đi tới cửa ngoài, bọn họ đã nghe thấy tiếng nôn khan dữ dội vang lên từ trong phòng.
Người hầu dẫn hai người vào trong.
Trong phòng thắp rất nhiều nến để chiếu sáng, Tô Oanh nhìn thấy rõ nam nhân gầy yếu đang ngồi dựa vào mép giường.
Cậu ta trông có vẻ xấp xỉ tuổi của Tiêu Tẫn, nhưng khung xương và thân hình thì nhỏ hơn Tiêu Tẫn một chút, khuôn mặt tiều tụy, trông rất bệnh tật, tinh thần có vẻ cũng không tốt cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận