[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 654: Trúng Độc (1)


Chương 654: Trúng Độc (1)
Chương 654: Trúng Độc (1)
Chương 654: Trúng Độc (1)
Nghe thấy động tĩnh, Vệ Tư Nguyên nhìn về phía Tô Oanh bọn họ, thấy Tiêu Tẫn đã tới, cậu ta vừa định mở miệng thì lại bắt đầu ho dữ dội.
Người hầu bên cạnh lập tức tiến lên đưa ống nhổ cho cậu ta, một lúc sau, Vệ Tư Nguyên lại không ngừng nôn thốc nôn tháo.
Thấy tình trạng của cậu ta như vậy, sắc mặt Tiêu Tẫn trầm xuống.
Đợi Vệ Tư Nguyên thở đều được trở lại, Tiêu Tẫn mới tiến lên phía trước, nói: "Sao càng ngày càng nghiêm trọng như vậy?"
Vệ Tư Nguyên xoa ngực, lắc đầu: "Uống thuốc cũng không thấy khá."
"Bị bệnh gì?" Tô Oanh đi tới hỏi.
Vệ Tư Nguyên nhìn Tô Oanh, biểu cảm có chút phức tạp.
Trước khi Tiêu Tẫn chịu lưu đày, cậu ta rất ghét nàng, cho rằng nàng không xứng với Tiêu Tẫn, nhưng sau khi hai người trở về, Tô Oanh dường như đã thay đổi rất nhiều, Tiêu Tẫn cũng từng cảnh cáo cậu ta không được thiếu tôn trọng với Tô Oanh, cho nên khi thấy nàng, cậu ta vẫn gật đầu chào hỏi: "Vị này chắc là biểu tẩu nhỉ, Tư Nguyên diện kiến biểu tẩu."
Tô Oanh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Tiêu Tẫn: "Tình trạng của hắn thế nào, nói ta nghe đi."
Người hầu hạ Vệ Tư Nguyên nói: "Bẩm Vương phi, thiếu gia bệnh từ mấy ngày trước, bệnh này ban đầu giống như phong hàn, đầu tiên là sợ lạnh, sau đó bắt đầu sốt cao, sốt cao nhiều lần vẫn không đỡ, sau đó lại phát triển thành nôn mửa, không ăn uống gì được cả, ăn vào là nôn ra."
Tô Oanh thấy môi Vệ Tư Nguyên khô nứt, đây rõ ràng là đang thiếu nước.
Tô Oanh ra hiệu bảo cậu ta giơ tay cho nàng bắt mạch.
Vệ Tư Nguyên rất ngạc nhiên, gần đây cậu ta đã nghe nói rất nhiều "sự tích vẻ vang" của Tô Oanh, nhưng không nghe nói ngoài đánh nhau, nàng còn có thể xem được bệnh.
Tô Oanh chăm chú bắt mạch cho cậu ta, xem xong một bên rồi, lại ra hiệu cậu ta giơ nốt tay kia.
Vẻ mặt nàng vẫn luôn không có biểu cảm gì, khiến người khác không thể đoán được tình trạng thực sự của Vệ Tư Nguyên thế nào.
"Há miệng ra để ta xem một chút."
Vệ Tư Nguyên nghe lời há miệng, Tô Oanh lại bảo cậu ta thè lưỡi ra.
"Trước đây đại phu điều trị thế nào?"
"Chỉ điều trị dựa theo chứng phong hàn thôi."
Tô Oanh gật đầu, lục trong hòm thuốc lấy ra một cây kim bạc và một ống hút máu nhỏ: "Từ mạch tượng có thể thấy, cơ quan nội tạng trong người đệ đã xuất hiện dấu hiệu suy kiệt, nhưng từ biểu hiện bên ngoài thì chưa nhìn thấy được chỗ nhiễm bệnh, ta cần lấy máu làm xét nghiệm thêm."
"Suy kiệt cơ quan nội tạng?" Chân mày Tiêu Tẫn nhíu lại.
Tô Oanh gật đầu: "Ừ, tức là lục phủ ngũ tạng không bình thường, tình trạng này xuất hiện chính là tín hiệu nguy hiểm, trước tiên ta sẽ kê thuốc duy trì ổn định, sau đó tiến thêm một bước nữa tìm ra ổ bệnh."
Vệ Tư Nguyên không biết Tô Oanh có thực sự chữa được bệnh hay không, nhưng nghe nàng nói như vậy, có vẻ khá chuyên nghiệp.
Tô Oanh lấy thuốc từ trong hòm thuốc đưa cho cậu ta uống, rồi lại lấy máu mang sang phòng bên cạnh.
Tiêu Tẫn ở lại phòng với Vệ Tư Nguyên, Tô Oanh đi vào phòng khác đóng cửa lại, sau đó tiến vào không gian lấy máu làm xét nghiệm.
Cuối cùng kết quả xét nghiệm máu cho thấy, số lượng bạch cầu rất cao, còn trộn lẫn với vi rút lây bệnh.
Tô Oanh khẽ nhíu mày, đây chỉ là xét nghiệm máu cơ bản, chưa đủ chính xác.
Trong lúc Tô Oanh làm xét nghiệm máu, Vệ Tư Nguyên uống thuốc của nàng cho, đã thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút.
Từ khi đổ bệnh, cậu ta gần như chưa bao giở ngủ được một giấc ngon.
"Nghỉ ngơi chút nhé?" Tiêu Tẫn đỡ cậu ta nằm xuống giường.
Gương mặt Vệ Tư Nguyên đầy vẻ áy náy, siết chặt cánh tay Tiêu Tẫn.
"Biểu ca, ta, ta không cam tâm chết như thế này! Ta, ta chưa, chưa báo thù cho cha nương... Ta không cam tâm!"
Tiêu Tẫn nhìn đáy mắt đỏ ngầu của cậu ta, giọng nói hơi trầm xuống: "Đừng suy nghĩ lung tung, biểu tẩu của đệ sẽ chữa khỏi bệnh cho đệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận