[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 655: Trúng Độc (2)


Chương 655: Trúng Độc (2)
Chương 655: Trúng Độc (2)
Chương 655: Trúng Độc (2)
Thực ra Vệ Tư Nguyên cũng không ôm hy vọng quá lớn, cậu ta đã mời hết các đại phu ở kinh thành, uống thuốc nhiều ngày trời nhưng không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, thậm chí còn nghiêm trọng thêm, cậu ta không tin Tô Oanh có thể tài giỏi hơn những đại phu kia.
Tiêu Tẫn dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu ta, nói: "Hai chân này của ta năm đó, chính là nhờ biểu tẩu của đệ chữa khỏi."
Trong mắt Vệ Tư Nguyên lóe lên tia sáng: "Thật vậy sao..."
"Ừ, cứ an tâm chờ đi."
Hai người chờ mãi đến khi trời sáng rồi, Tô Oanh vẫn chưa ra khỏi phòng.
Đêm qua Vệ Tư Nguyên uống thuốc của Tô Oanh, cuối cùng cũng ngủ được một giấc thật ngon.
Nhưng do thân thể quá yếu, vừa sáng, trên người đã xuất hiện phản ứng, khó chịu ho khan dữ dội.
"Khụ khụ khụ khụ phụt!"
Khi Tô Oanh bước ra, vừa lúc nhìn thấy Vệ Tư Nguyên phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt Tiêu Tẫn hơi biến sắc, lo lắng ngẩng đầu nhìn Tô Oanh: "Tô Oanh, ngươi mau lại đây xem một chút."
Tô Oanh đã cầm sẵn ống thuốc tiêm, tiến lên tiêm vào người cậu ta.
Sau khi tiêm, hơi thở của Vệ Tư Nguyên dần đều đều trở lại, tiếng thở gấp giảm bớt.
Người hầu vội vàng tiến lên dọn dẹp, lại thay quần áo và khăn trải giường cho cậu ta.
Sau khi dọn dẹp xong, Tô Oanh hoà tan viên thuốc lớn bằng ngón tay cái vào cùng nước ấm, đưa tới trước mặt Vệ Tư Nguyên: "Uống đi, đây là thuốc giải độc."
Tiêu Tẫn nghe vậy sắc mặt trầm xuống: "Giải độc? Tư Nguyên bị trúng độc sao?"
Tô Oanh gật đầu: "Ừ, chất độc đã xâm nhập lục tạng ngũ phủ, nếu ta đến trễ hơn chút nữa, hắn đã mất mạng rồi."
Vệ Tư Nguyên uống thuốc từ trên tay Tô Oanh.
Nhưng chưa uống được bao lâu, bụng cậu ta đã quặn lên, lại nôn mửa dữ dội.
Người hầu vội vã mang ống nhổ đến.
Vệ Tư Nguyên gần như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài, từng ngụm máu vừa tanh vừa hôi thối, pha thêm chút axit từ dạ dày cậu ta trào ra, gần như đầy cả ống nhổ, lúc này mới dần dần ngừng lại.
Sau khi nôn gần hết, Tô Oanh bảo cậu ta nằm xuống, ấn tay lên bụng cậu ta: "Bụng có chỗ nào khó chịu không?"
Vệ Tư Nguyên lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Cũng không thể nói là khó chịu, chỉ là cảm giác như có thứ gì đó lắc lư bên trong."
Tô Oanh ừ một tiếng, tỏ ý đã biết, rồi lấy dao phẫu thuật đã khử trùng sẵn từ hòm thuốc: "Nằm yên đó, đừng quá ngạc nhiên."
Vệ Tư Nguyên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy nàng xịt thứ gì đó lên bụng mình, sau đó cầm con dao nhỏ, đâm xuống.
Nhưng cảm giác đau đớn không ập tới như tưởng tượng, cậu ta chỉ biết mở to mắt nhìn Tô Oanh cắt một vết nhỏ trên bụng mình, sau đó đút một thứ giống cái ống vào trong da thịt.
Chẳng mấy chốc, trong chiếc ống đã có dòng máu đen sẫm chảy ra.
Vệ Tư Nguyên kinh ngạc mở to mắt: "Đây, đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Là độc sao?"
Sau khi chắc chắn ống dẫn đã thông, Tô Oanh mới đứng dậy: "Máu bầm chứa độc."
"Là chất độc gì?"
"Chỉ trong một sớm một chiều thì khó mà tra rõ, nhưng có thể khẳng định, không phải là kịch độc, là một loạt độc mạn tính, hơn nữa, rất có thể đã có trong cơ thể đệ rất nhiều năm rồi."
Lời của Tô Oanh khiến cả hai ngạc nhiên không thôi.
Vệ Tư Nguyên nói: "Nhưng trước đây ta không cảm thấy có điều gì bất thường trong người cả." Từ nhỏ sức khỏe của cậu ta đã rất tốt, thậm chí dù có bị thương trên chiến trường thì cũng mau chóng bình phục, nếu nói cậu ta đã trúng độc nhiều năm, vậy thì sao lại không có phản ứng gì.
Họ không ngờ, điều Tô Oanh nói tiếp theo khiến họ càng thêm khiếp sợ.
"Ta nói rất nhiều năm, là từ lúc mẫu thân của đệ mang thai đệ, khả năng cao là bà ấy đã bị đầu độc khi mang thai đệ, ta không biết kẻ đó muốn giết bà ấy hay thai nhi trong bụng, nhưng do liều lượng chưa đủ hoặc do sự biến đổi trong quá trình phát triển của thai nhi, tất cả chất độc đệ hấp thụ vào người đã được bọc lại trong một lớp màng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận