[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 658: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (1)


Chương 658: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (1)
Chương 658: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (1)
Chương 658: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (1)
"Chuyện râu ria ấy mà, chẳng qua có người rất tò mò về tình hình quý phủ của chủ tử nhà ngươi, muốn tìm ngươi hỏi thăm chút chuyện nhà, ngươi chỉ cần thành thật trả lời, chuyện năm đó ta coi như chưa từng xảy ra."
"Ngươi nằm mơ!"
Gã đàn ông thấy ông ấy từ chối thì cười lạnh một tiếng: "Đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt, ta nói cho ngươi biết nếu chuyện này bị lộ ngươi coi như chết chắc rồi. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, vinh hoa phú quý cho ngươi xài không hết, chẳng phải tốt hơn làm đầu bếp nhiều sao? Ngươi đừng vội từ chối ta, quay về suy nghĩ kỹ lại đi, nhưng sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nhiều nhất hai ngày, nếu ngươi không nghĩ ra, e là những chuyện ngu xuẩn mà ngươi từng làm trong quá khứ sẽ truyền đến tai chủ tử nhà ngươi nhanh thôi."
Ánh nến lập lòe chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng đáng khinh của gã đàn ông, cũng chiếu sáng khuôn mặt của Hạ Thủ Nghĩa.
Đôi mắt phượng đậm nét của Tô Oanh gần như hòa vào màn đêm, nàng nhẹ nhàng lắp gạch lại, nhìn Hà Thủ Nghĩa rời khỏi sân.
Hà Thủ Nghĩa rời sân, thất thểu bước vào hẻm nhỏ. Vừa đến đầu hẻm, thấy một chiếc xe ngựa đậu phía trước, ông hơi kinh ngạc, lúc chuẩn bị đi vòng qua thì rèm xe đã bị người nào xốc lên.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tô Oanh hiện lên dưới ánh trăng nhợt nhạt.
Ánh trăng trắng bạc rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng như đang kết một tầng sương lạnh.
Không biết tại sao, Hạ Thủ Nghĩa vừa nhìn thấy Tô Oanh thì trái tim lập tức yên ổn trở lại.
"Vương phi..."
"Lên xe đi."
Hạ Thủ Nghĩa cứng đờ ngồi lên xe ngựa, khoảnh khắc rèm xe rơi xuống đã che khuất một ít tia sáng còn sót lại trong xe ngựa.
Nhiệt độ trong xe dường như đã giảm xuống cực hạn, khiến người ta rùng mình.
"Vương phi..."
"Từ đầu chí cuối, ta không muốn nghe một lời dối trá nào cả."
Hạ Thủ Nghĩa hít một hơi thật sâu, cảm giác một tảng đá khổng lồ đang đè lên ngực mình: "Ta bắt đầu kể Vương phi nghe từ chuyện mười mấy năm nhé, khi đó Sở quốc, Nam quốc và Tấn quốc ở thế chân vạc, Tấn quốc tuy rằng yếu hơn, nhưng chênh lệch không lớn, ba nước không ai phục ai, Hoàng thượng khi đó mới đăng cơ không lâu đã muốn chinh phục Nam quốc và Tấn quốc, lấy đó hiển lộ long uy."
Khang Trạch đế là một người có lòng hiếu thắng rất mạnh, đúng lúc ba nước ai cũng không quen nhìn ai, cũng không biết là nước nào khơi mào, Sở quốc phát động chiến tranh với Nam quốc. Ba đời tổ tiên Vệ gia đều là võ tướng, Khang Trạch đế bèn phái nam nhi Vệ gia xuất chinh.
Quân Vệ gia dũng mãnh thiện chiến khiến Nam quốc chịu không ít thiệt thòi, quân Vệ gia mới gia nhập chiến trường không lâu đã có tin chiến thắng liên tục truyền về, Hoàng thượng vui mừng không thôi, Vệ phi cũng vì thế mà được sủng ái vô cùng, đến Hoàng hậu cũng phải nhường nhịn ba phần.
Vốn dĩ, ai cũng cho rằng địa vị của Vệ gia sắp lên một cái tầm mới, nhưng ngay trong trận chiến cuối cùng giữa Vệ gia và Nam quốc thì Tấn quốc đột nhiên chen chân vào trợ giúp Nam quốc, đánh cho quân Vệ gia trở tay không kịp, Vệ lão tướng quân đã mất đi tính mạng trong trận chiến này.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Tấn quốc khí thế hung hãn như thể đã chuẩn bị từ sớm, luôn dùng vài chiêu thức âm hiểm, đánh cho Sở quốc liên tiếp bại trận.
Vốn tưởng có thể đại thắng về triều, ai ngờ lại bại trong tích tắc, suýt phải giao ra thành trì đoạt được từ tay Nam quốc, Khang Trạch Đế biết được thì căm lắm.
Hạ lệnh cho quân Vệ gia nhất định phải xử gọn Tấn quốc.
May mà Vệ gia có kinh nghiệm phong phú trong chiến sự, rất nhanh đã điều chỉnh chiến thuật của mình, tìm được biện pháp ứng phó, cứ như vậy một chấp hai, dây dưa với Nam quốc và Tấn quốc ròng rã một năm mới thành công đánh lui chúng.
Đánh suốt hai năm, lại đúng lúc thiên tai giáng xuống, năm đó bao nhiêu dân chúng chết đói đầu đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận