[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 659: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (2)


Chương 659: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (2)
Chương 659: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (2)
Chương 659: Ta Không Muốn Nghe Một Lời Dối Trá Nào Cả (2)
Khi quân Vệ gia hồi triều, có quan viên công kích quân Vệ quân cố ý kéo dài chiến sự, tiêu hao tài sản nhà nước, cấu kết với Tấn quốc và Nam quốc, vét sạch quốc khố!
Con cháu Vệ gia đã hy sinh mạng sống và xương máu của mình vì con dân Sở quốc, đám người ở tiền đường há mồm muốn luận thiên hạ này lại còn nói xấu bọn họ.
Con cháu Vệ gia biết tin thì nổi giận, chậm chạp kháng chỉ, mãi không chịu về triều.
Khang Trạch đế vốn đã đa nghi, hôm nay thấy người Vệ gia trì hoãn không về, thế là lại nghi ngờ họ muốn ủng binh tự trọng*!
(*) Tập hợp quân đội cá nhân, từ đó không tuân theo triều đình và đưa ra thách thức với chính quyền trung ương.
Khang Trạch Đế bèn hạ lệnh chém đầu văn quan tham tấu con cháu Vệ gia kia, còn treo thủ cấp của hắn ta trên tường thành ba ngày ba đêm thị chúng để thể hiện sự tin tưởng của mình đối với Vệ gia.
Người Vệ gia tin là thật, lập tức trở về kinh thành.
Nhưng điều họ không ngờ là khi trở về kinh, thứ chờ đợi họ không phải là hoa đèn cờ xí mà là đao kiếm lạnh băng!
Khang Trạch Đế lấy tội danh kháng chỉ, bắt hết con cháu Vệ gia, thậm chí không cho bọn họ một cơ hội giải thích nào, trực tiếp chém đầu cả nhà!
Hạ Thủ Nghĩa nói xong, giọng vô thức bắt đầu run rẩy: "Năm đó cha ta tự kinh doanh một quán cơm không lớn không nhỏ, từng được Vệ lão tướng quân đến ăn mấy bữa, đời này ta không bao giờ quên, Vệ lão tướng quân nói mình nhất định sẽ trở thành một bức bình phong của Đại Sở, nhưng ngài ấy đâu ngờ ngài ấy vì Sở quốc ném đầu đổ máu, vị quân chủ mà ngài ấy nguyện trung thành lại cướp đi sinh mạng của cả nhà ngài!"
Tô Oanh lặng lẽ nghe, khuôn mặt ẩn sau màn đêm u ám, chỉ có đôi mắt phượng thỉnh thoảng lóe lên tia sáng khiếp người.
"Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?"
Hạ Thủ Nghĩa cụp mắt xuống, giọng điệu hơi nặng nề nhưng tràn đầy kiên quyết: "Ngay lúc biết được tin cả nhà Vệ gia sắp bị chém đầu, ta bèn vọt chạy về kinh, ta đã thấy một chồng thủ cấp máu tươi đầm đìa đó."
Tô Oanh trầm giọng nói: "Cái gì?"
"Ta muốn báo thù cho cả nhà Vệ tướng quân!"
Nhưng một đầu bếp đến từ tỉnh lẻ như ông ấy sao mà làm được?
"May là mấy năm đó ta theo tổ tông vào nam ra bắc, học được một tay trù nghệ, còn tình cờ được dẫn vào hoàng cung, trở thành một thành viên trong ngự thiện phòng." Khi đó ông ấy may mắn cỡ nào, ít nhất ông được tiến cung.
Ông ấy mất ba năm leo lên vị trí ngự trù, rốt cục có thể quản bếp.
"Năm đó Vệ phi thật sự rất thích ăn bánh bông tuyết ta làm, nói chỉ có bánh tuyết do ta làm mới được ngọt, thơm và mềm, lần nào Vệ phi ăn cũng dâng cho Hoàng thượng một phần."
Trong bóng tối, giọng nói của Hà Thủ Nghĩa nghe hơi mơ hồ: "Ngày ấy Vệ phi gọi hai phần bánh bông tuyết, nàng nói, nàng ăn một phần, một phần khác là của Hoàng thượng. Hôm đó, sau khi bánh bông tuyết được đưa đi, Vệ phi còn đích thân triệu kiến ta, nương nương nói, tay nghề của ta đúng là rất tốt, nhưng tiếc là... Ta tưởng Vệ phi biết ta đã hạ độc trong phần bánh bông tuyết dâng lên Hoàng thượng."
Sau đó ông ấy mới nhận ra câu tiếc là trong miệng nương nương lại mang một hàm nghĩa khác!
Lúc xảy ra chuyện, ông ấy còn ở ngự thiện phòng, bất ngờ thấy cấm quân dàn trận bao vây ngự thiện phòng, hồi sau mới biết hoàng thượng bị trúng độc.
Vệ phi thừa nhận nàng ra tay hạ độc trong bánh bông tuyết của Hoàng thượng!
"Vệ phi sắp không xong rồi! Ta cầu xin cấm quân, nói họ biết ta mới là người hạ độc, ta bị đưa tới trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vốn không tin lời của ta, liên tục ép hỏi ta rốt cuộc có phải Vệ Phi bảo ta làm vậy hay không!"
Sau đó, ông ấy bị nhốt vào đại lao Hình bộ, ông những tưởng chuyến này mình không thoát được, nhưng chưa được bao lâu, ông đã nghe được tin Vệ phi chết bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận