[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 66: Đoạt Thức Ăn (1)


Chương 66: Đoạt Thức Ăn (1)
Chương 66: Đoạt Thức Ăn (1)
Chương 66: Đoạt Thức Ăn (1)
Một Ô Giang hoàn toàn ngăn cách hai thành trì, trừ đò ra, bọn họ căn bản là không qua được.
"Vậy không có biện pháp lấy thuyền sao?"
Tiêu Tẫn chỉ nhánh cây trên mặt đất, giọng nói hơi trầm xuống: "sau khi lũ lụt rút lui, những con thuyền đó mới có thể trở lại bến tàu." Nhưng khi nào lũ lụt có thể rút thì không ai biết, cho nên bọn họ cần phải dựa vào năng lực của mình chịu đựng trong khoảng thời gian này.
Tới ban đêm, nên là lúc phát lương khô, quan sai lại không có nửa điểm động tĩnh.
Có phạm nhân không kiềm chế được mở miệng: "Đại nhân, giờ không sai biệt lắm, có phải nên phát đồ ăn cho mọi người hay không, vốn dĩ một ngày chỉ một bữa, lúc này mọi người đã sớm đói không chịu được."
"Đúng vậy đại nhân, vừa lạnh lại vừa đói, mọi người đều sắp không chống đỡ được."
Phạm nhân trong đại đường đều tụ tập ánh mắt đến trên người quan sai.
Lý Đạt cầm lấy roi trong tay "Bạch bạch" quăng vài cái ở trong không khí: "Bớt nói đi, một ngày cũng chưa động một bước còn muốn ăn, đều thành thật đợi cho ta, không muốn lãng phí tinh lực đều ngậm miệng lại cho ta, nên cho lúc các ngươi ăn tự nhiên sẽ cho các ngươi."
Những phạm nhân đó nhìn roi uy vũ sinh gió đều hơi sợ hãi, tạm thời không dám hé răng.
Sắc mặt Lý Đạt rất khó coi, đồ ăn không nhiều lắm, bọn họ phải ở chỗ này còn không biết phải đợi mấy ngày, có thể thì cần tiết kiệm một chút.
"Ngươi lại đi hỏi thành Vân Thủy một chút, nhìn xem có thể nhìn thấy người quan phủ hay không, để cho bọn họ châm chước." Bằng không hắn ta không thể báo cáo kết quả công tác với Hình Bộ bên kia, cũng không thể để mấy trăm người còn chưa tới Chu Châu đều chết hết.
"Vâng, tiểu nhân lại đi hỏi một chút."
Không ăn không uống, có phạm nhân thoạt nhìn đã rất nôn nóng.
Tô Oanh lấy lương khô từ trong túi y phục ra chia cho Tiêu Tẫn bọn họ, đặc biệt làm đống lửa trước mặt nhỏ chút, miễn cho bị quá nhiều người nhìn chằm chằm.
Bạch Sương bọn họ cũng đều biết rõ ràng trong lòng, lúc ăn cái gì tốc độ đều phải nhanh, thậm chí cũng không dám phát ra một chút tiếng động.
Đêm dần sâu, một phạm nhân ở trong đói khổ lạnh lẽo mơ màng sắp ngủ.
Mà lúc này, ở ngoài miếu cũ, một đám tráng hán đã lặng yên vây quanh trước đường.
Hai quan sai canh giữ ở ngoài cửa mơ màng sắp ngủ, không hề nhận thấy được nguy hiểm tới gần.
Bỗng nhiên, một ánh sáng bạc hiện lên trước mắt, quan sai cả kinh, mới vừa mở hai mắt, giữa cổ đã có máu bắn ra, hắn thậm chí cũng chưa thấy rõ bộ dáng của đối phương, đã không có hơi thở nữa.
Sau khi giải quyết hai quan sai, mấy đại hán rối rít ẩn núp ở dưới cửa sổ hạ, ném bậc lửa khói mê vào.
Tô Oanh ngồi ở trong một góc nghe thấy động tĩnh bỗng nhiên mở mắt, trước tiên nhìn lại bọn nhỏ, phát hiện không biết khi nào Tiêu Tẫn đã tỉnh lại, đã dùng khăn vải che kín miệng mũi của mình.
Tiêu Tẫn duỗi tay ôm hai đứa nhỏ lên, nhìn Tô Oanh nói: "Là khói mê."
Tô Oanh nhíu mày, nhanh để Giang Dương đánh thức Triệu mụ mụ bọn họ, sau đó nàng đột nhiên đứng lên hét to: "Có người muốn tới trộm lương khô."
Quan sai bỗng nhiên bừng tỉnh, vốn bọn họ cũng không dám ngủ say, nghe thấy tiếng nhảy dựng lên trước tiên.
Canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh hô to, biết mình bại lộ, hét một tiếng: "Xông vào đi!"
Cửa miếu rách đột nhiên bị người phá ra, mấy chục người xông vào, bọn họ giơ cây đuốc, tìm kiếm nơi để lương khô trước tiên.
Nhóm quan sai rõ ràng biết mục đích của những người này là cái gì, trước tiên tiến lên bảo vệ lương khô.
"Mọi người muốn chạy thừa dịp hiện tại, chúng ta sẽ giết những quan sai đó, sau này mặc dù không đi Bắc Hoang, cũng không ai biết các ngươi là ai." Có đại hán trong đó hét.
Lời này vừa dứt, không ít phạm nhân đều hơi động lòng, có thể ở trong quốc gia, ai cũng đều đâu muốn đi Bắc Hoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận