[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 660: Cái Chết Của Nàng Không Dính Dáng Gì Đến Ngươi


Chương 660: Cái Chết Của Nàng Không Dính Dáng Gì Đến Ngươi
Chương 660: Cái Chết Của Nàng Không Dính Dáng Gì Đến Ngươi
Chương 660: Cái Chết Của Nàng Không Dính Dáng Gì Đến Ngươi
Hạ Thủ Nghĩa đau đớn che mặt khóc rống lên: "Là nương nương, ta biết nhất định là nương nương cứu mạng ta..."
"Ý ngươi là ngươi hạ độc nhưng Vệ phi gánh tội thay? Vậy người ngươi vừa gặp là ai?"
Trong mắt Hạ Thủ Nghĩa hiện lên một tia hận ý: "Gã từng là đầu bếp trong cung, khi đó gã đã thấy ta hạ độc trong điểm tâm, Hoàng Thượng sở dĩ biết điểm tâm có vấn đề cũng do gã đi tố giác, nhưng ta không ngờ gã cũng xuất cung." Lẽ ra gã có công cứu giá hẳn nên thăng chức mới phải.
"Gã tìm được ngươi lúc nào?"
"Ngày Lâm cô nương thành thân, gã đưa đồ ăn vào vương phủ thì nhận ra ta. Sau đó gã gửi tin cho ta bảo ta ra ngoài gặp gã, nếu không gã sẽ vạch trần chuyện năm đó cho vương gia biết."
Vệ phi là mẹ đẻ của Tiêu Tẫn, Hạ Thủ Nghĩa không rõ Tiêu Tẫn biết được bao nhiêu chuyện năm đó.
"Ta không sợ Vương gia biết chuyện khi ấy, ta chỉ muốn nhìn xem gã rốt cuộc muốn làm gì." Mấy năm nay, ông ấy luôn canh cánh những lời cuối cùng mà Vệ phi đã nói.
Bây giờ ông ấy nghi ngờ liệu Vệ phi có biết ông đã bỏ độc vào điểm tâm hay không.
"Vương phi, mười mấy năm trước Hạ mỗ nhân đã đáng chết, Vương phi nếu muốn mạng của ta, cũng xin Vương phi để ta biết rõ mục đích của những người này, ta nghi họ muốn hạ thủ với Vương gia và Vương phi."
Vương phủ được Trương Thư Minh trông coi nghiêm ngặt, người bên ngoài rất khó trà trộn vào, dù là Tô Oanh hay là Tiêu Tẫn đều chỉ có lác đác vài người gần gũi hầu hạ nên việc tìm hiểu bất kỳ thông tin nào càng khó khăn hơn.
Đó là lý do tại sao họ tìm đến ông ấy.
"Đây là ân oán giữa ngươi và Tiêu Tẫn, ngươi tự đi nói với hắn đi."
Hà Thủ Nghĩa cười khổ: "Vương phi yên tâm, Hạ mỗ sẽ nói rõ ràng với Vương gia, nhưng gần đây Vương gia và Vương phi nhớ hành động cẩn thận, sợ là có người muốn xuống tay với Vương phủ, ta vốn định điều tra ra mục đích của bọn họ rồi mới thẳng thắn với Vương gia Vương phi để hai người đề phòng, không ngờ đêm nay đã bị Vương phi phát hiện."
Tô Oanh thản nhiên đáp lời, lúc trước nàng đã nói sẽ không hỏi đến chuyện quá khứ của họ, muốn theo nàng thì sau này trung thành với nàng là đủ rồi, Hạ Thủ Nghĩa không tính là phạm vào cấm kỵ, ai ở trên đời này không có bí mật khó nói.
Nhưng chuyện của ông ấy liên quan đến mẹ đẻ của Tiêu Tẫn, ông phải tự nói rõ ràng với Tiêu Tẫn.
Lúc Tô Oanh trở lại vương phủ, Tiêu Tẫn đã về.
"Sao nàng về muộn thế? Lúc ta đi, Tư Nguyên nói nàng đã rời phủ từ sớm rồi."
Tô Oanh nhìn Hạ Thủ Nghĩa phía sau: "Trên đường gặp chút chuyện, Hạ đại thúc có chuyện muốn nói với chàng, hai người tâm sự đi."
Tiêu Tẫn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Oanh rồi quay sang xem biểu tình ngượng ngập của Hạ Thủ Nghĩa, bèn đứng dậy dẫn ông ấy đến thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, Tiêu Tẫn mới trầm giọng nói: "Hạ đại thúc có lời gì cứ việc nói đi."
Hạ Thủ Nghĩa quỳ gối trước mặt Tiêu Tẫn, kể lại một lượt những chuyện năm đó.
"Vệ phi vì ta mà chết, ta không dám cầu xin Vương gia tha thứ, chỉ xin Vương gia cho ta cơ hội chuộc tội." Hạ Thủ Nghĩa nói xong thì dập đầu xuống đất.
Thư phòng im phăng phắc, dường như Hà Thủ Nghĩa chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của chính mình.
"Hôm đó ngươi không phải là người duy nhất muốn độc ông ta."
Không biết qua bao lâu, Hạ Thủ Nghĩa mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Tẫn vang lên.
Hạ Thủ Nghĩa khiếp sợ ngẩng đầu, khó tin nhìn Tiêu Tẫn" "Vương gia nói vậy là có ý gì?"
Tiêu Tẫn cụp mắt xuống, giấu đi con ngươi tràn đầy u ám, năm ấy, hắn đã sắp năm tuổi, đủ lớn để ghi nhớ mọi việc, hắn nhớ tin dữ ông ngoại chết trận sa trường truyền về, mẫu phi khóc lóc ngất xỉu mấy lần, mới vài ngày mà bà gầy đi trông thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận