[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 661: Còn Có Thể Làm Việc Khác (1)


Chương 661: Còn Có Thể Làm Việc Khác (1)
Chương 661: Còn Có Thể Làm Việc Khác (1)
Chương 661: Còn Có Thể Làm Việc Khác (1)
Hắn mới tí tuổi, rất lo lắng, rất buồn bã, lại rất sợ hãi, khi đó Khang Trạch Đế cẩn thận bầu bạn bên người mẫu phi, hắn tưởng ông ta thật lòng quan tâm mẫu phi.
Hắn quá nhỏ, không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, sau khi Vệ gia bị sao trảm cả nhà, mẫu phi ít nói hơn nhiều, bà buồn bực không vui, hoàn toàn không còn chút sức sống nào.
Khang Trạch Đế cũng thường đến thăm bà, nhưng ánh mắt tàn nhẫn kia thì không thèm giấu diếm nữa.
Hắn nhớ rõ hôm đó bầu trời trong vắt, mẫu phi rời giường, hiếm khi chải chuốt trang điểm kỹ càng. Đó là lần đầu tiên mẫu phi tỉ mỉ trang điểm cho mình sau khi Vệ gia xảy ra chuyện
Ăn sáng xong, nha hoàn mang hai phần bánh bông tuyết tới, mẫu phi đuổi mọi người đi, hắn thấy mẫu phi rút cây trâm trên tóc xuống, rắc đều bột phấn trắng mịn lên điểm tâm.
Làm xong tất cả những chuyện này, mẫu phi quay đầu nhìn hắn, nói với hắn rất nhiều điều nhưng câu mà hắn nhớ nhất là.
"Tẫn nhi, mẫu phi thật sự không bỏ ngươi ở lại, nhưng có vài chuyện mẫu phi khó mà quên được."
Ngày đó, hắn hoảng loạn đuổi theo bóng lưng rời đi của mẫu phi, lại bị mặt trời bên ngoài làm đau nhói hai mắt.
Ngày đó, mẫu phi không thể trở về...
Tiêu Tẫn tỉnh táo lại, giật mình nhìn Hà Thủ Nghĩa, thật ra sau khi trở về kinh, hắn đã cho người đi điều tra thân phận của Hạ Thủ Nghĩa, nắm rõ thân thế bối cảnh của ông ấy trong lòng bàn tay.
"Cái chết của mẫu phi không liên quan gì đến ngươi."
Việc hai người muốn giết Khang Trạch Đế vào cùng một ngày chỉ là trùng hợp, bởi vì ngày đó là ngày giỗ của Vệ gia.
Hà Thủ Nghĩa không ngờ ngày đó Vệ phi cũng muốn độc chết Hoàng Thượng!
Ông ấy tràn đầy đau xót: "Vương gia đừng trách nương nương, sau khi Vệ gia xảy ra chuyện, nương nương đau lòng lắm rồi." Một người ngoài như ông ấy còn không chịu nổi dày vò, nung nấu ý định muốn báo thù cho Vệ gia, huống chi là Vệ phi?
Tiêu Tẫn đã từng nghĩ không ra, hắn còn nhỏ như vậy, mẫu phi sao lại bỏ mặc hắn?
Nhưng sau này hắn mới hiểu, nếu nàng còn sống thì hắn sẽ không có đường sống.
"Bổn vương chỉ muốn nói cho ngươi biết, chuyện của mẫu phi không liên quan đến ngươi, về phần gã đàn ông kia, chúng ta có thể tương kế tựu kế, xem xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì."
"Vâng."
Sau khi biết được chân tướng, tảng đá lớn đè trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng biến mất, Hạ Thủ Nghĩa ra khỏi thư phòng, cười một lúc thì bật khóc.
Trương Thư Minh nhìn bóng lưng hơi điên khùng của Hạ Thủ Nghĩa, lắc đầu.
Kỳ thật ngày nhìn thấy Hạ Thủ Nghĩa hắn ta đã nhận ra ông ấy, năm đó, hắn ta vẫn chỉ là một tiểu thái giám tầm thường, lúc bị người bắt nạt thì được Vệ phi cứu, sau khi Vệ phi xảy ra chuyện, hắn ta đã tìm mọi cách đến hầu hạn Tiêu Tẫn, chỉ vì muốn bảo vệ đứa con trai duy nhất của Vệ phi.
Nghĩ đến Vệ phi, Trương Thư Minh cũng đỏ vành mắt, sai người hầu bên cạnh xách hai bầu rượu lại đây rồi tự mình mang đến chỗ Hạ Thủ Nghĩa.
Khi Tiêu Tẫn trở lại phòng, Tô Oanh đang dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ.
Nhìn Tiêu Tẫn đi vào, Tô Oanh hỏi một câu: "Thế nào rồi?"
Mặt mày Tiêu Tẫn rũ xuống, tâm trạng trông hơi sa sút: "Mẫu phi khi đó cũng muốn hạ độc trong điểm tâm, chuyện này không liên quan trực tiếp đến Hạ Thủ Nghĩa."
Tô Oanh không quá bất ngờ, lúc Tô Oanh nghe Hạ Thủ Nghĩa nói đã cảm thấy những lời Vệ phi nói với ông ấy hơi kỳ lạ.
Vệ phi không biết Hạ Thủ Nghĩa hạ độc, vậy vì sao bà phải nói mấy lời từ biệt kia, hiển nhiên là có kế hoạch của riêng mình.
"Ta đã nói với hắn, để hắn tương kế tựu kế, xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì."
Tô Oanh gật đầu, xem ra đối phương đã chờ không kịp.
"Hai đứa ngủ rồi?"
"Ừ, ồn ào một lúc rồi đi ngủ. Chàng cũng nên đi ngủ sớm đi."
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận