[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 662: Còn Có Thể Làm Việc Khác (2)


Chương 662: Còn Có Thể Làm Việc Khác (2)
Chương 662: Còn Có Thể Làm Việc Khác (2)
Chương 662: Còn Có Thể Làm Việc Khác (2)
Hai người nằm xuống giường, Tô Oanh phát hiện Tiêu Tẫn bên cạnh không vào giấc được.
"Không ngủ được?"
Tiêu Tẫn mở mắt, trở mình ôm nàng vào trong ngực: "Làm ồn đến nàng à?"
"Không, đang nhớ mẫu phi của chàng ư?"
"Ừ."
Tiêu Tẫn khẽ tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, giọng nói hơi mơ hồ: "Ta phát hiện, ta thậm chí nhớ rõ bộ dáng của mẫu phi, nhớ bà luôn rất dịu dàng, không hề giống một nữ tử xuất thân từ thế gia võ tướng."
Hắn không dám nghĩ, nữ tử yếu đuối như bà đã hạ bao nhiêu quyết tâm khi đưa ra một quyết định như vậy.
Tô Oanh không đồng tình với hành động của Vệ phi, có thù thì phải báo nhưng thực lực của mình phải đạt tới một trình độ nhất định, dù sao sau lưng bà còn có một đứa con, bà làm vậy chẳng lẽ không nghĩ tới việc Khang Trạch Đế sẽ giận chó đánh mèo lên người Tiêu Tẫn sao?
"Tại sao nắm đó Khang Trạch Đế không lấy mạng của chàng? Ông ta không sợ chàng sẽ trả thù ông ta như mẹ chàng đã làm sao?"
"Ông ta sợ!"
Nhưng ba năm trước, ông ta đã giết cả nhà Vệ gia, lưu lại ấn tượng tàn bạo trong lòng dân chúng, nếu ông ta lại giết Tiêu Tẫn, hành động giết con sẽ chỉ làm thanh danh của ông ta càng kém.
Vì vậy ông ta không lập tức hạ thủ với hắn, mà đến năm thứ ba sau khi Vệ phi chết mới cho người ra tay với hắn.
Mà ba năm này đã cho hắn cơ hội trưởng thành, mặc dù hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
"Lần đó ta suýt chết trong tay ông ta."
Lúc ấy hắn bị đẩy xuống hồ, nếu không phải Trấn Quốc Công đi ngang qua cứu hắn lên, hắn đã chết rồi.
Sau đó thái y nói dù được cứu nhưng hắn cũng không sống được bao lâu vì cơ thể bị ảnh hưởng nhiều, thế là Khang Trạch Đế bèn mặc hắn tự sinh tự diệt.
Nhưng ngay khi ấy, Trấn Quốc Công đề nghị đưa hắn đến biên quan rèn luyện.
Biên quan là chỗ nào, một nơi gió cát bão bùng, nghèo khổ đơn sơ, đừng nói cơ thể tàn tạ này của hắn, cho dù là một nam tử khỏe mạnh cũng chưa nhất định chèo chống nổi, thế nên Khang Trạch Đế gật đầu không chút do dự.
Mỹ danh là hy vọng con trai mình được tôi luyện.
Nhưng sự thật là mong hắn mất xác luôn ở biên quan để người đời không đổ cái chết của hắn lên đầu ông ta.
Nhưng ông ta ngàn tính vạn tính cũng không tính được Trấn Quốc Công đã tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh cho hắn, thậm chí còn đưa hắn đi huấn luyện và đánh trận ở biên giới.
Khang Trạch Đế sẽ không ngờ đến Tiêu Tẫn đáng chết này sẽ trở thành một tấm bình phong cho Đại Tần, học được những thứ mà mấy đứa con trai Trấn Quốc Công cũng không học được.
Đợi đến khi ông ta giật mình tỉnh lại, ông ta nhận ra mình không còn cơ hội lấy mạng Tiêu Tẫn một cách dễ dàng như xưa nữa.
Cũng chính vì vậy, ông ta cực kỳ kiêng kỵ hắn.
"Ông ta đối xử với chàng như vậy, chàng còn giữ giang sơn cho ông ta?" Tô Oanh không thể hiểu nổi.
Tiêu Tẫn khép đôi mắt đen lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Oanh như muốn hấp thụ hơi ấm từ cơ thể nàng, sưởi ấm cho mình.
"Đây là lời hứa của ta với Trấn Quốc Công." Năm đó hắn đã hứa với Trấn Quốc Công bảo vệ Cẩm Môn Quan của Cẩm thành, bây giờ lời hứa đã được hoàn thành, hắn không cần phải cố kỵ gì nữa.
"Chàng không sợ một ngày nào đó trở thành kẻ thù của Trấn Quốc Công sao?"
"Không sợ, chỉ là ngươi chết ta sống mà thôi."
Tô Oanh xoay người tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, nhắm mắt lại: "Ngươi tự biết rõ là tốt rồi."
"Tô Oanh, cha mẹ nàng đâu?"
Lông mi Tô Oanh run rẩy: "Không biết..." Lời còn chưa nói xong, nàng đã nhận ra có gì không ổn, chuyển đề tài: "Tiêu Tẫn, chàng muốn nói gì?"
Tiêu Tẫn nắm chặt tay nàng hơn: "Không có gì, ngủ đi, nếu nàng không ngủ được, chúng ta có thể làm việc khác."
"Cút."...
Hai đêm sau Hạ Thủ Nghĩa tìm được Trương Cảng, cũng chính là cựu ngự trù kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận