[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 666: Có Hẹn Ở Công Phủ (2)


Chương 666: Có Hẹn Ở Công Phủ (2)
Chương 666: Có Hẹn Ở Công Phủ (2)
Chương 666: Có Hẹn Ở Công Phủ (2)
Trong kinh thành.
Tiêu Tẫn dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở bên ngoài Trấn Quốc Công Phủ.
Sau khi Phó Tranh nhận được tin tức là đã đứng chờ ở ngoài cửa khi trời vừa sáng rồi.
Nhìn thấy Đại Bảo và Nhị Bảo đang vui vẻ đi tới.
"Phó Tranh thỉnh an Vương Gia."
"Phó Tranh ca ca." Nhị Bảo vừa nhìn thấy Phó Tranh thì gọi một cách vui vẻ.
Phó Tranh thấy dáng vẻ càng ngày càng đáng yêu của Nhị Bảo thì nở nụ cười vui vẻ: "Linh Nhi muội muội, Tễ Nhi đệ đệ, các ngươi mau đi vào đi, tổ phụ đang chờ các ngươi."
"Dạ."
Phó Tranh dẫn bọn họ vào phủ, khi đi ngang qua vườn hoa nhỏ thì đúng lúc gặp phải Phó Quân.
Phó Quân thấy Tiêu Tẫn thì đáy mắt lộ ra một chút tức giận, nhưng đã nhanh chóng ép xuống: "Tham kiến Tề vương."
Bước chân Tiêu Tẫn hơi dừng lại một chút, khẽ đáp một tiếng rồi đi qua bên cạnh hắn ta.
Phó Tranh cũng chỉ chào một cái theo kiểu đối phó, còn không chờ hắn ta mở miệng là đã dẫn mấy người Tiêu Tẫn tiếp tục đi về phía trước, thậm chí còn không gọi một tiếng phụ thân.
Đợi đến khi bọn họ đi xa thì Phó Quân mới từ từ đứng thẳng người, trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ một cách tức giận.
Nếu không phải bị Tô Oanh làm ầm ĩ như vậy thì Tiểu Chu thị cũng sẽ không đi, hắn ta cũng sẽ không phải gánh lấy bêu danh là khắt khe với con trưởng, trở thành trò cười ở trong kinh!
Trong lòng Phó Quân rất tức giận, tâm trạng nặng nề rời khỏi Trấn Quốc Công Phủ, ai ngờ vừa tới ngoài cửa thì lại đụng phải một người, Phó Quân ngạc nhiên nhìn đối phương.
Phó Tranh dẫn mấy người Tiêu Tẫn đến phòng ăn ở sảnh trước.
Trấn Quốc Công đã chờ ở bên trong.
Tiêu Tẫn dắt tay hai đứa bé vào nhà, tiến lên phía trước cung kính vấn an cho Trấn Quốc Công.
Gương mặt của Trấn Quốc Công căng thẳng, đặc biệt là khi nhìn gương mặt của Tiêu Tẫn thì ánh mắt càng nghiêm túc hơn.
"Đại lễ này của Vương Gia có lẽ lão phu không thể chịu nổi, lúc trước Tề vương phi đã xốc cả Trấn Quốc Công Phủ của ta lên."
Tiêu Tẫn từ từ đứng lên, cũng không tức giận: "Công gia bị đánh?"
Trấn Quốc Công vừa nghe thấy vậy thì suýt chút nữa nhảy dựng từ trên ghế lên: "Thằng nhóc này, có biết nói chuyện hay không? Ta là một đại tướng quân mà có thể tính toán với một người phụ nữ sao?"
Phó Tranh nghĩ tới tình cảnh ngày hôm đó thì nín cười: "Vương gia, tổ phụ không có bị đánh, nhưng mà không thắng."
Trấn Quốc Công đảo mắt trừng mắt về phía hắn ta: "Thằng nhóc thúi khuỷu tay hướng ra bên ngoài này, đó là ta nhường nàng, không tin thì bây giờ ngươi có thể gọi nàng tới đây khoa chân múa tay với ta đi, nhìn xem ta sẽ khiến nàng có nề nếp ngay lập tức."
Tiêu Tẫn ho nhẹ một tiếng, đang muốn lên tiếng thì nghe thấy Nhị Bảo nói: "Gia gia, ngươi không cần xin lỗi, phụ thân ta cũng không đánh lại mẫu thân."
"Khụ khụ!" Tiêu Tẫn nặng nề ho khan hai tiếng.
Trấn Quốc Công hăng hái: "Trường thương mấy năm nay chẳng được lợi gì, thật mất mặt!"
Tiêu Tẫn lau sống mũi một cái, quên đi, hắn chẳng muốn giải thích.
Phó Tranh nhanh chóng kéo hai cục cưng ngồi xuống ghế dựa: "Tổ phụ, chắc chắn Linh Nhi muội muội và Tễ Nhi đệ đệ đã đói bụng rồi."
Trấn Quốc Công nhìn về phía hai cục cưng, ánh mắt hiền lành hơn rất nhiều: "Hai kép đồng thật xinh đẹp, vương phi của ngươi đâu? Sao không thấy tới đây?"
"Trời vừa sáng là vương phi đã đến chùa thắp hương rồi."
Trấn Quốc Công khó có thể tin: "Nàng còn tin Phật?"
Tiêu Tẫn thờ ơ gật đầu.
Trấn Quốc Công lại nói: "Nàng như vậy, Phật tổ thấy cũng không dám nhận, làm cho nàng tỉnh táo lại đi."
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Trấn Quốc Công sai người bưng cơm nước đã chuẩn bị xong từ trước lên.
Tiêu Tẫn rót một chén rượu cho Trấn Quốc Công: "Công gia phải về biên giới?"
Trấn Quốc Công gật gù: "Chờ đợi ở kinh thành thật vô vị, nhân lúc xương già của ta vẫn có thể động đậy thì dẫn thằng nhóc này đi luyện tập một chút, cũng coi như là để lại cho công phủ ta một người có thể cầm được trường thương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận