[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 667: Bắt Cóc (1)


Chương 667: Bắt Cóc (1)
Chương 667: Bắt Cóc (1)
Chương 667: Bắt Cóc (1)
Nhị Bảo cầm lấy đùi gà cắn một cái, nhưng lỗ tai lại lanh lợi nghe người lớn nói chuyện.
Nghe Trấn Quốc Công nói như vậy, nàng cũng hơi nhìn về phía Phó Tranh, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh ca ca, ngươi muốn rời khỏi kinh thành sao?"
Phó Tranh gật đầu: "Ừ, ta muốn đi biên quan với tổ phụ."
"Vậy có phải sau này chúng ta không còn được gặp Phó Tranh ca ca nữa không?"
Phó Tranh nhìn gương mặt nhỏ không nỡ ở ngay trước mặt, hắn ta cũng cực kì không muốn, bọn họ chính là bạn thân nhất từ trước đến giờ của mình: "Sẽ không đâu, chắc chắn sau này chúng ta còn có thể gặp lại."
"Có thật không?"
Phó Tranh gật đầu một cách chắc chắn: "Ừ."
Nhị Bảo để đùi gà xuống, duỗi ngón tay út dầu mỡ của mình ra: "Vậy chúng ta ngoéo tay, ai lừa thì người đó chính là cún con, sau này lớn rồi, ta còn muốn đi chơi khắp nơi với Phó Tranh ca ca."
Phó Tranh cười móc ngoéo ngón tay của nàng: "Được."
"Ca ca, ngươi có muốn ngoéo tay với Phó Tranh ca ca không?"
Đại Bảo nhìn hai ngón tay đầy dầu, cực kì kiên định nhíu mày: "Trong lòng ta biết là được."
"Thực sự không hề có cảm giác nghi thức chút nào, sau này chúng ta sẽ không dẫn ngươi đi chơi đâu."
"Tùy ý các ngươi."
Cái mũi nhỏ của Nhị Bảo hừ một tiếng, tiếp tục ăn đùi gà.
Con nít ăn nhanh no, Phó Tranh lập tức dẫn bọn họ ra sân chơi để tiêu cơm.
Lúc Phó Tranh và Đại Bảo đang luận bàn võ nghệ thì Nhị Bảo cảm thấy bụng không thoải mái lắm.
"Ca ca, ta đau bụng, ta muốn đi nhà xí."
Đại Bảo ngừng tay: "Ta đi nói với phụ thân."
"Không muốn, phụ thân còn đang dùng cơm, để ta tự đi, để thị vệ thúc thúc dẫn ta đi."
"Linh Nhi muội muội, để ta dẫn ngươi đi."
Nhị Bảo gật gù, tay trong tay đi tới nhà xí cùng với Phó Tranh.
Phía sau phòng ăn có nhà xí, Phó Tranh dẫn theo hai thị vệ đi phía sau, cực kì lễ phép đứng chờ ở bên ngoài.
Hai thị vệ cũng đều đứng ở bên ngoài bảo vệ.
Thiện đường, mặc dù Tiêu Tẫn đang nói chuyện với Trấn Quốc Công, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt vẫn sẽ nhìn về phía sân để đảm bảo hai đứa bé không có chuyện gì.
Nhưng đến khi hắn nhìn lại lần nữa thì lại không nhìn thấy bóng dáng của Nhị Bảo, hắn đứng dậy từ trên ghế và đi ra ngoài.
Trấn Quốc Công thấy hắn đột nhiên đứng dậy thì cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng đứng lên theo.
"Tễ Nhi, Linh Nhi và phó tranh đâu rồi?"
Đại Bảo nghe vậy thì nói: "Phụ thân, vừa nãy em gái nói ăn nhiều nên bụng không thoải mái, muốn đi nhà xí, nàng không tiện nói với phụ thân nên đã đi theo Phó Tranh ca ca."
"Đi hồi nào?"
"Mới vừa đi." Đại Bảo thấy nét mặt Tiêu Tẫn không bình thường thì hơi lo lắng, nói: "Phụ thân, sao vậy?"
Tiêu Tẫn lắc đầu một cái: "Đúng lúc ta cũng muốn đi nhà xí một chuyến, Tễ Nhi, ngươi ở đây với Công gia chờ phụ thân về nhé."
Đại Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Tiêu Tẫn sải bước đi về phía nhà xí, vừa mới đi tới bên ngoài là đã nhìn thấy Phó Tranh và thị vệ đứng chờ ở ngoài cửa.
"Vì sao Vương Gia cũng tới đây?" Phó Tranh nhìn thấy Tiêu Tẫn thì hơi ngạc nhiên.
"Linh Nhi vẫn chưa ra sao?"
"Có thể do bụng của nàng không quá thoải mái nên bảo là muốn chờ một lát nữa."
Tiêu Tẫn khẽ vuốt cằm, nhưng lại cao giọng, nói: "Linh Nhi vẫn chưa khỏe sao?"
Bên trong khẽ vang lên tiếng động, nhưng không trả lời.
Tiêu Tẫn nhíu mày lại: "Linh Nhi, Linh Nhi nói chuyện đi, nếu không trả lời thì mẫu thân sẽ vào đó."
Trong nhà xí vẫn không trả lời.
Vẻ mặt của Tiêu Tẫn tối sầm, xoay người bước vào, đẩy cửa nhà xí ra, bên trong làm gì còn bóng dáng của Nhị Bảo nữa.
Lúc Phó Tranh không nhìn thấy Nhị Bảo thì cũng hoàn toàn biến sắc.
Tiêu Tẫn nhìn xung quanh, phát hiện cái nhà xí này xây dựa vào tường, từ phía trên nhà xí là có thể leo sang bên kia tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận