[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 669: Khoái Cảm Báo Thù (1)


Chương 669: Khoái Cảm Báo Thù (1)
Chương 669: Khoái Cảm Báo Thù (1)
Chương 669: Khoái Cảm Báo Thù (1)
Cơ thể của người phụ nữ váy đỏ xoay một vòng thì có lượng lớn khói màu đỏ bay về phía Tô Oanh.
Dưới mặt nạ, khóe môi Tô Oanh nở nụ cười nhạt, khói độc xông thẳng vào bên trong.
Người phụ nữ váy đỏ thấy Tô Oanh không hề sợ khói độc thì ngạc nhiên không thôi.
Vung tay một cái, khói lập tức biến thành dao găm sắc bén đâm về phía Tô Oanh, Tô Oanh cười lạnh một tiếng, chặt đứt chủy thủ của nàng ta, mũi đao chống lên động mạch của nàng ta.
Cơ thể Người phụ nữ váy đỏ nhanh chóng cứng đờ, muốn lùi về sau nhưng lại bị Tô Oanh tóm chặt mái tóc dài của nàng.
Tóc dài rối tung, Tô Oanh dùng tóc dài làm thành dây thừng, quấn từng vòng từng vòng lên cổ người phụ nữ váy đỏ.
"Ặc a!"
Đáy mắt Người phụ nữ váy đỏ lộ ra vẻ kinh khủng, giẫy giụa muốn phản kháng, nhưng căn bản là nàng ta không thể thoát khỏi ràng buộc của Tô Oanh: "Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, nói, là ai phái ngươi tới?"
Người phụ nữ váy đỏ chỉ cảm thấy không khí trong khoang ngực càng ngày càng ít, con mắt liên tục trắng dã, mắt thấy sắp ngất xỉu thì Tô Oanh mới thoáng buông nàng ta ra, cho nàng ta cơ hội thở lấy hơi.
"Ngươi, ngươi dám, dám đụng, đụng đến ta, ta, ta là người của Hồng, Hồng Ma, mà ngươi cũng dám. . . Ặc!" Nữ nhân còn chưa nói hết câu thì đã bị Tô Oanh dùng tóc bẻ siết cổ.
Tô Oanh khẽ buông tay, khuôn mặt hung bạo, dẫm nát lên mặt nữ nhân chết không nhắm mắt một cái: "Hồng Ma thật à? Rất tốt!" Dưới chân nàng dùng sức thêm một chút, dòng máu tung toé.
Khí độc màu đỏ tiêu tán, tiểu tăng từ một gian bên trong thiện phòng đi ra, liếc nhìn thi thể trên đất, bình tĩnh đến mức không giống như đứa bé.
"Là có người muốn mua mạng của Tề vương phi, chúng ta chỉ là cầm tiền mà làm việc thôi."
"Ai?"
"Chỉ có giáo chủ của chúng ta mới biết cố chủ, chúng ta cũng không biết được."
"Quay về nói với giáo chủ của các ngươi, kêu hắn rửa sạch cái cổ, chờ đó."
Tiểu hòa thượng cười đắc ý, ánh mắt chế nhạo nhìn Tô Oanh.
Hắn ta liếc nhìn về sau lưng Tô Oanh rồi nói: "Vương phi có từng nghe một câu, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, các ngươi cho là, chúng ta sẽ thực sự tin tưởng, Hạ Thủ Nghĩa sẽ bị kêu gọi đầu hàng sao, ha ha ha..."
Một làn sương trắng đột nhiên bốc lên bao quanh người tiểu hòa thượng, Tô Oanh nhìn làn sương bốc lên, từ từ giơ khẩu súng gây mê trong tay lên bắn.
"Phập", tiểu hòa thượng bị bắn trúng, làn sương tản đi, hắn ta ngã nhào trên đất.
Tô Oanh tiến lên, trực tiếp kéo vạt áo hắn ta lôi dậy: "Mục đích các người xuất hiện ở đây đến cùng là gì? Nói!"
Tiểu hòa thượng muốn phản kháng, nhưng thân thể vô lực, hắn ta kinh ngạc trợn mắt nhìn Tô Oanh, không biết nàng dùng ám khí gì mà động tác lại có thể nhanh như vậy!
"Giết, giết ngươi..."
"Không chỉ có vậy, nếu ngươi không muốn giống như nữ nhân kia, thì nói!"
Tiểu hòa thượng nhìn cảnh máu me nhầy nhụa cách đó không xa, thân thể càng vô lực: "Giữ chân ngươi, nếu như không thể giết ngươi, giữ chân ngươi đến trước trưa, không để ngươi trở về thành."
Ánh mắt Tô Oanh càng trở nên hung ác: "Giữ chân ta rồi ra tay với ai?"
"Không, không biết... Chúng ta chỉ làm việc kiếm tiền..."
"Chủ nhân của các ngươi ở đâu, hang ổ của Hồng Ma, ở nơi nào?"
Tiểu hòa thượng trừng mắt, không trả lời.
"Nói!" Tay Tô Oanh siết chặt cổ hắn ta hơn.
"Ta, ta nói, ở, ở... Ặc!"
Hắn ta chưa nói hết câu, thì đã lệch cổ, tắt thở.
Tô Oanh vứt thi thể xuống đất, nhanh chóng đuổi theo, chạy về đến tiền sảnh miếu, nơi đó trừ thị vệ trúng độc, không còn một ai.
Tô Oanh bước đến gần kiểm tra tình huống của đám thị vệ, một đám đều trúng khói mê.
Tô Oanh lấy ngân châm đâm vào hổ khẩu của bọn họ, thị vệ bị đau giật mình tỉnh lại.
"Vương, Vương phi..."
"Trúng mai phục, trước xuống núi, trở về thành."
Thị vệ vội vàng bò dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận