[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 672: Chuyện Ngu Xuẩn Ngươi Làm Còn Ít Sao? (2)


Chương 672: Chuyện Ngu Xuẩn Ngươi Làm Còn Ít Sao? (2)
Chương 672: Chuyện Ngu Xuẩn Ngươi Làm Còn Ít Sao? (2)
Chương 672: Chuyện Ngu Xuẩn Ngươi Làm Còn Ít Sao? (2)
Phó Tranh mím chặt môi: "Con biết, con biết phía sau tủ y phục của nàng ta có một ngăn bí mật." Lúc còn rất nhỏ, bởi vì chọc cho Tiểu Chu thị mất hứng, cậu bé từng bị nàng ta nhốt vào đó mấy lần, lúc ấy cậu bé sợ lắm.
Hồi đầu, sau khi được thả, cậu bé còn kể cho Phó Quân biết chuyện, nhưng Phó Quân không tin, cậu bé biết nơi đó, giấu một đứa bé năm tuổi không thành vấn đề.
Trong mắt Phó Quân hiện lên một tia hung ác: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, còn không mau cút cho ta!"
Phó Tranh vẫn kiên trì nói: "Chỗ đó có thể giấu người, nói không chừng người bị giấu trong đó, con muốn tìm."
Phó Quân tức giận, giơ tay muốn đánh lên mặt Phó Tranh.
Phó Tranh giật mình, vội vàng lùi lại.
Phó Quân đánh vào khoảng không, lần nữa giơ tay lên, Phó Tranh nhân cơ hội luồn qua dưới nách ông ta chạy tới tủ y phục.
Phó Tranh nhanh chóng mở tủ y phục ra, chạm vào chốt mở ngăn bí mật.
Chỉ nghe "tách" một tiếng, ngăn bí mật mở ra.
Phó Tranh nhìn qua đã thấy Nhị Bảo bị trói tay, bất tỉnh ở trong.
"Linh Nhi!"
Phó Tranh vừa hét lên, sau gáy bị đập một gậy, cậu bé cảm thấy trước mắt tối sầm, cố gắng quay đầu nhìn thấy Phó Quân âm trầm nhìn cậu bé.
Phó Tranh ngã xuống.
Phó Quân vội vàng ném chiếc ghế trong tay đi, tìm một mảnh vải trói Phó Tranh lại rồi ném vào ngăn bí mật, cũng may ngăn bí mật đủ rộng cho hai đứa trẻ.
Sau khi trói người lại, đóng ngăn tủ, trái tim đập cuồng loạn của Phó Quân mới bình tĩnh lại chút.
"Đứa con bất hiếu, nếu ngươi đã bất hiếu như vậy, cũng đừng trách phụ thân không khách khí!" Trong mắt Phó Quân rất nhanh hiện lên sát ý, vì không để người ngoài nghi ngờ, ông ta vội vàng đóng cửa phòng lại đi ra ngoài.
Sau khi Tiểu Chu thị bị đưa đi, những người trong viện của nàng ta đều bị điều đi nơi khác, nơi này trừ nha hoàn thường tới quét dọn, bình thường sẽ không có ai đến đây.
Sau khi Phó Quân rời đi liền khóa cửa viện lại, ông ta như không có chuyện gì xảy ra đến tiền viện, nhìn thấy Trấn Quốc công vẻ mặt vô cảm ngồi trong phòng chính.
Phó Quân tiến vào, Trấn Quốc công chỉ liếc nhìn qua ông ta.
"Không đi theo tìm người, ngươi tới đây làm gì?"
Phó Quân nói: "Thị vệ Tề Vương phủ và phủ chúng ta cũng sắp bới tung lòng đất công phủ ra tìm rồi, người căn bản không ở chỗ chúng ta, còn tìm cái gì?"
Phó Quân vừa dứt lời, liền bị Trấn Quốc công trừng mắt.
Hắn ngượng ngùng sờ mũi, không nói gì nữa.
Đám người Tô Oanh tìm đến đêm khuya, những nơi bọn họ có thể nghĩ đến đều đã tìm qua, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng Nhị Bảo.
Tiêu Tẫn ôm Đại Bảo đã ngủ say, sắc mặt tối như bóng đêm.
Mặt Tô Oanh lạnh như băng.
Rõ ràng, rõ ràng bọn họ biết người khẳng định còn ở trong công phủ, nhưng lại không tìm được!
Tiêu Tẫn đột nhiên bước đến bên Trấn Quốc công nói: "Tìm một lần lại một lần như vậy, người khẳng định không còn ở công phủ nữa, đêm cũng khuya, chúng ta về trước."
Trấn Quốc công cũng khó chịu, nếu hôm nay ông ta không để Tiêu Tẫn tới phủ, chuyện đã không xảy ra.
"Chuyện này... Trách ta..."
"Công gia không nên tự trách, chuyện này không liên quan tới ngươi."
Tiêu Tẫn không nói nhiều, là bọn họ trúng bẫy người phía sau.
Tô Oanh cũng không cố chấp ở lại đây.
"Các ngươi cũng đừng gấp, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ bắt một đứa trẻ, sợ là có điều kiện muốn đàm với các người, chắc hẳn không bao lâu, sẽ có người tới tìm các ngươi."
Tiêu Tẫn gật đầu, ôm Đại Bảo cùng Tô Oanh rời khỏi công phủ.
Những thị vệ của vương phủ cũng rút khỏi công phủ.
Phó Quân nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trong mắt cũng sắp không giấu được.
Trấn Quốc công quay đầu, đúng lúc thấy được dáng vẻ của Phó Quân, ông ta trầm mặt: "Ngươi vui vẻ cái gì?"
Nụ cười trên mặt Phó Quân cứng đờ: "Phụ thân nhìn nhầm rồi, nhi tử không có vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận